Đường Ca – Đệ nhất chương

Đệ nhất chương

 

Huyền Kỳ hiện tại vạn lần hoài nghi cái lão đầu nhi kia quan báo tư thù, hoặc là, đang muốn chỉnh chết mình.

 

Lại làm cho hắn trọng sinh vào thời điểm sau khi Huyền Vũ môn binh biến…

 

Thời điểm mở mắt ra, hắn nghĩ sẽ ở trong bụng mẫu thân, sau đấy chính là oa oa lớn lên, tình cờ xảo ngộ gặp được Trưởng Tôn hoàng hậu. Bất quá chính là…

 

Cái chân của ta tại sao lại bị thương thế này?

 

Hắn… Một linh hồn đã tinh lọc, đã qua hàng ngàn năm lúc này chỉ muốn nhìn trời mà gào lên.

 

“Thời Không lão nhân… Ngươi là tính toán cái gì a???”

 

  • Hoàng hậu, tiểu thiếu gia đã tỉnh lại.

 

Lúc này một nữ tử tú mĩ dịu dàng, ánh mắt ưu sầu, thêm nữa chính là mi mục như họa nhìn hắn nhu uyển cười.

 

  • Ngươi cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi.
  • Dưỡng… Hoàng hậu cát tường…

 

Hắn chính là hiện tại có lẽ chỉ khoảng 9 tuổi đi. Độ tuổi này… Nếu là kiếp trước chính là chưa được Trưởng Tôn hoàng hậu nhận làm dưỡng tử.

 

Hắn nhìn nữ tử diễm lệ trước mặt mà trong tâm trỗi lên không ít chua xót. Người này là sau này nhận hắn làm dưỡng tử. Người này là mẫu hậu của Thừa Kiền hoàng tử, Thanh Tước hoàng tử, cùng Trĩ Nô… Sau này sẽ thành kế nhiệm tân hoàng đi…

 

Chính hắn đã hại chết trưởng tử của người này… Hắn không khỏi chua xót khẽ mỉm cười mà nhìn người trước mặt.

 

  • Ngươi còn đau nhiều không?
  • Bẩm hoàng hậu, chân thần tốt lắm.

 

Kia khẳng định là lần hắn vì thấy Thừa Kiền đứng trước làn tên, tùy tiện liền liều mình nhảy ra kéo y vào lòng bảo hộ. Bất quá lúc đấy, hắn chính là thực tâm coi y như một đệ đệ, căn bản không hề nghĩ đến quyền lực cùng những ân điển mà sau này hắn có được.

 

  • Ngươi… Đứa nhỏ quật cường a…

 

Trưởng Tôn hoàng hậu không khỏi nhìn hắn đầy tán thưởng. Bất quá chính là, hắn cũng đã từng cầm chính thanh chủy thủ của Thừa Kiền mà đâm vào trong tâm, vậy chút đau đớn này, có tính là gì?

 

 

  • Thần… Thực không sao nha…

Hắn cảm giác được Trưởng Tôn hoàng hậu là cứ nhìn chằm chằm mình. Bất quá chính là, như vậy có vẻ không tốt lắm đi…

 

 

  • Người đâu…

 

Trưởng Tôn hoàng hậu là thấy hắn đang muốn xoay người xuống giường. Bất quá chính là đi đứng không tiện, nam nữ… khụ… Chính là hoàng hậu y cũng là nữ tử của hoàng đế a… Tùy tiện tùy tiện cũng không thể chạm vào một nam… khụ… là tiểu thiếu niên gương mặt tinh xảo tựa trích tiên này a.

 

  • Nô tỳ / nô tài tham kiến hoàng hậu.
  • Miễn. Mẫn Thanh, Tiểu Trúc, từ đây hai ngươi đi theo công tử, hầu hạ công tử. Còn nữa, ta sẽ xin lệnh sắc phong, trưởng tử của Lý Tịnh có công cứu giá, phong làm dưỡng tử, thu lưu trong cung, cùng bọn Thừa Kiền đọc sách, học tập.
  • Thần…

 

Lúc này đây ta thực lắp bắp mà không biết nói gì… Cái này có phải là nhanh quá rồi không a… Chính là ở kiếp trước ta phải cùng hảo ngoạn với Thừa Kiền, Thanh Tước, sau đó chính là được hoàng hậu ân sủng cho giai nhập hàng ngũ dưỡng tử… Bất quá chính là… Hiện tại… Có chút không hợp đi.

 

  • Hảo hài tử, ngoan ngoãn nằm dưỡng thương a.
  • Thần… thần…
  • Còn không mau tạ ơn hoàng dưỡng mẫu ngươi?
  • Thần…
  • Còn thần?

 

Trưởng Tôn hoàng hậu không giận mà uy, hướng mắt hạnh đào nhìn hắn mà vấn.

 

  • Con… Thần nhi… Cảm tạ hoàng dưỡng mẫu.
  • Ngoan.

 

Trưởng Tôn hoàng hậu chính là sờ sờ đầu hắn, xong liền sờ hai má hắn.

 

  • Da dẻ tinh xảo. Thực xứng với cái tên Huyền Kỳ.
  • Tạ… Tạ hoàng dưỡng mẫu khen ngợi.

 

Trưởng Tôn hoàng hậu liền cảm thấy đùa đứa nhỏ này thật tốt. Bất quá chính là… Đứa nhỏ có phải đã quá thận trọng rồi không? Từng lời từng lời đều nghiêm túc mà nói. Hẳn là sợ bị trách phạt đi.

 

Hoàng hậu dù sao cũng là một nữ tử đã có hài tử của riêng mình, tất nhiên nhìn tiểu thiếu niên gương mặt tinh xảo này không khỏi nảy sinh tình mẫu tử. Nhìn y từng lời từng chữ đều thận trọng, tránh không được hiểu ra, y chính là sợ nói sai sẽ bị trách phạt đến gia tộc.

 

  • Hài tử ngoan, sau này với ta, con không cần phải dùng hư lễ. Được chứ?

 

Hắn cảm thấy không hợp lẽ đi…

  • Kìa… Lễ quân thần, thần nhi không nghĩ có thể bỏ quá…
  • Ta nói bỏ là bỏ. Chẳng lẽ con dám cãi ta?

 

Trưởng Tôn hoàng hậu làm bộ giận dữ hù dọa hài tử. Quả nhiên Lý Huyền Kỳ chính là ngoan ngoãn cúi đầu tỏ vẻ đã nghe rõ.

 

  • Ở đây nghỉ ngơi. Dưỡng mẫu con phải đi chăm sóc Thừa Kiền. Y vẫn là còn kinh sợ đi.

 

 

Trưởng Tôn hoàng hậu là không để cho hắn dùng lễ đáp tạ đã xoay người bỏ ra ngoài. Hắn chính là nhìn người rời khỏi mà trong mắt không khỏi ánh lên tia chua xót.

 

“Dưỡng mẫu, người vẫn là nhân hậu khoan dung như vậy. Kiếp trước… Con là có lỗi với người… Con hứa, kiếp này con sẽ hiếu thuận, con sẽ không làm người đau lòng. Con còn có… Đền bù cho Thừa Kiền, cho Thanh Tước…”