[Đoản văn] Cleopatra và Marc Anthony

Cleopatra và Marc Anthony

Tác giả: Đạm Ngọc – Choco

Thể loại: Pink, boy love

 

 

Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, và hiện tại là tôi đang ngồi trong phòng, háo hức mở từng hộp quà một. Nón, áo sơ mi, quần tây, xem ra toàn là những món mà người ta hay nghĩ đến khi tặng quà cho nhau. Nói thế thôi chứ không phải tôi không quý trọng những món quà này đâu, vì đây là tất cả tình cảm mà mọi người dành cho tôi cơ mà. Xem nào, sâu nhồi bông… Haiz… Dù tôi có thích ôm thú nhồi bông đi chăng nữa hay dù nó có đẹp và tinh xảo đến mấy thì nó vẫn không thể làm cho tôi vui hơn được.

 

Tổng kết lại thì xung quanh lúc này đang là một mớ bừa bộn gồm thật nhiều giấy gói quà và dây ruy băng… Thế nhưng trong tất cả chỉ duy nhất một thứ làm tôi chú ý đến, đó là một chú thỏ toàn thân màu đen tuyền đính kèm trên cổ là chiếc nơ đỏ xinh xắn. Đôi tai dài đáng yêu kèm hai tròng mắt xanh, vàng khác biệt khiến chú như nổi bật hơn so với tất cả những sắc màu rạng rỡ đang vây quanh tôi lúc này. Anh trìu mến quan sát tôi ngay từ lúc tôi mở hộp quà đặc biệt ấy, anh mỉm cười trong những phút giây tôi không kiềm chế được sự vui sướng hét ầm lên.

 

Có lẽ giây phút khiến tôi ngạc nhiên lẫn hạnh phúc nhất đó là khi thấy “món quà” ấy động đậy…

 

Hiển nhiên đó là một sinh vật sống chứ không phải là một con thú nhồi bông như tôi đã tưởng.

 

Dường như tôi nhận ra rằng có một điều gì đó thật đặc biệt ngay trong ánh mắt của anh, có lẽ chú thỏ chính là thông điệp mà anh đang muốn nói với tôi chăng?

 

–          Cám ơn anh.

 

–          Vì điều gì?

 

–          Vì tất cả.

 

Tôi nhìn một lượt xung quanh căn phòng đã được anh trang trí thật đẹp. Nhưng điều đặc biệt nhất mà anh đem lại cho tôi chính là thứ cảm giác ấm áp mà tôi hằng ao ước. Có lẽ một mái nhà hạnh phúc, nơi mà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười của tôi và của người mà tôi yêu thương, chỉ là một ước mơ xa xỉ đối với những người đồng tính. Ngay cả chính bản thân tôi cũng đã từng cho rằng mơ ước của mình thật rất viễn vông. Thế nhưng ngay trong ngày hôm nay anh đã biến giấc mơ của tôi thành sự thật.

 

Tôi không thích phụ nữ, dù rằng tôi rất quý trọng họ. Tôi chỉ có thứ cảm giác chân thành và khao khát được gần gũi khi ở cạnh đàn ông. Hiển nhiên khi nói đến đây, vui lòng đừng nghĩ rằng tôi rất dễ dãi để thỏa mãn khát khao của con người mình. Tôi chỉ chấp nhận vấn đề quan hệ xác thịt khi đã chính thức tiến đến mối quan hệ bền vững của đôi bên. Cũng có nghĩa tôi là một dạng người bảo thủ, không thích quan hệ trước hôn nhân. Và điều ấy khiến tôi trở nên lập dị hơn so với những bạn bè đồng trang lứa.

 

Nói về việc yêu ghét, tôi yêu nhiều lắm nhưng cũng ghét rất nhiều, tôi ghét chính con người ích kỷ của bản thân mình, tôi ghét thói quen lười biếng ham ngủ nướng đã khiến bao phen tôi phải khốn đối vì đi làm trễ… Nhưng có lẽ việc làm mà tôi căm ghét nhất chính là việc nạo phá thai. Vì sao có những người ao ước được có những thiên thần nhỏ thì cũng có những người vô lương tâm đi giết hại một sinh mạng chưa được tượng hình ngay trong bụng mẹ chứ? Càng thương, càng giận cho các cô gái tội nghiệp bao nhiêu, thì tôi lại càng ghét hơn nữa những tên đàn ông vô trách nhiệm bấy nhiêu. Dù cùng là cánh đàn ông với nhau nhưng tôi khinh bỉ những tên khốn ấy, có lẽ đó là điều mà bất kỳ người nào cũng vậy.

 

Nói đến đây thì mọi người cũng đủ hiểu rõ tôi là người như thế nào rồi phải không? Tôi cực kỳ khó tính và không dễ yêu một chút nào cả. Là người đồng tính kiếm một người tình đã khó, kiếm một người yêu lại còn khó gấp bội. Có lẽ ngay chính bản thân tôi đã tự đặt ra vô số những rào cản cho mình, và tôi đoan chắc rằng sẽ chẳng có ai có thể chịu đựng nổi để vượt qua đâu.

 

Nhân sinh không thể nói trước được. Câu nói này hoàn toàn đúng với câu chuyện của chính tôi. Vì anh đã chứng minh cho tôi thấy được rằng không phải ai cũng là người vô trách nhiệm, không phải ai cũng có ý thích vui đùa với tình cảm của người khác, và không phải ai cũng xấu như tôi đã nghĩ.

 

Có lẽ lúc mới bắt đầu thì việc quen với anh là một sai lầm. Sai ở chỗ hôm đấy tôi đã uống say bí tỉ ở bar và cuối cùng là đã phá vỡ lời thề của mình… Tôi bị mất lần đầu tiên với một người đàn ông không quen biết.

 

Với đàn ông, mất lần đầu tiên cũng không mấy quan trọng. Thế nhưng với tôi là cả một cú sốc. Bởi tôi đã từng sống rất đàng hoàng, rất nghiêm túc. Ngay cả với chính những kẻ theo đuổi tôi, tôi vẫn có thể dửng dưng nói lời từ chối:

 

–          Chỉ khi nào chúng ta thật sự chính chắn đủ để tiếp nhận một cuộc hôn nhân giữa hai bên thì hãy nói đến việc quan hệ.

 

Nhiều người nghĩ tôi bị lãng cảm, hay chí ít là không được bình thường nên mới nói ra những lời ấy. Thế nhưng tôi chỉ lặng lẽ chấp nhận từng người một đến rồi lại đi.

 

Giữa biển người thế này, tìm được một tri kỷ thật quá khó.

 

–          Cậu… Đừng khóc.

 

Hôm ấy anh lúng túng vỗ về tôi. Thế nhưng hình như tôi đã phang cái gối vào mặt anh thì phải…

 

–          Anh có bị bệnh gì không?

 

–          Cậu nói cái gì tôi không hiểu?

 

–          Ý của tôi là, anh dễ dãi trong quan hệ như vậy rất dễ bị các bệnh về đường tình dục. Nếu như có thì anh nên liên hệ với một bệnh viện uy tín để được điều trị kịp thời. Sau này nhớ đừng làm như vậy nữa. Quan hệ bừa bãi sẽ không tốt cho đường con cái và sức khỏe của bản thân anh đâu.

 

Bệnh nghề nghiệp một lần nữa lên tiếng. À, quên tự giới thiệu, tôi là một nam y tá.

 

–          Cậu…

 

Mặt anh đen như cái đít nồi. Mà cũng phải thôi, tôi chỉ cần hỏi một câu mà công lực của nó đã đủ phá hỏng cả bầu không khí lãng mạn thế kia mà. Giờ ngẫm lại vẫn còn rất buồn cười…

 

–          Cậu có biết tôi là ai không?

 

Ngưng một lúc lâu anh mới cất tiếng nói.

 

–          Anh là ai thì liên quan gì đến tôi? Mau rời khỏi người tôi. Chuyện tối qua coi như tôi và anh đều bị rượu làm mất lý trí….

 

–          Hình như tối qua là lần đầu của cậu.

 

–          Thì sao nào?

 

Tôi làm ra bộ mặt dửng dưng, thế mà trong lòng vẫn đang gào thét muốn giết chết kẻ đã cướp đi sự “trong trắng” của mình.

 

–          Không, vì cậu rất đẹp. Khó lòng mà hình dung cho đến giờ cậu vẫn chưa có người yêu.

 

–          Thế có người yêu là phải lên giường à? Tôi không phải hạng người dễ dãi như thế đâu nhé.

 

Nói xong câu đó tôi chợt nhận ra, mình đã lên giường với cả một người đàn ông không quen, thế mà còn dám bảo là mình không phải kẻ dễ dãi.

 

Sao ánh nhìn của anh khiến tôi có cảm giác mình giống như Phan Kim Liên đang bị bắt gian tại giường mà còn già mồm chối cãi vậy?

 

Khẽ lắc đầu để xua đi ý nghĩ quái dị đó… Có lẽ chất cồn tối qua vẫn còn tác động đến trí tưởng tượng của tôi ít nhiều.

 

–          Tin hay không tùy anh.

 

Tôi bực bội ném cái chăn qua một bên. Cố với tay lấy cái áo đã sớm bị xé nát đang nằm vất vưởng bên dưới tấm thảm xa hoa của khách sạn.

 

–          Xem ra tôi vớ được bảo vật rồi.

 

Anh nhào đến ôm chầm lấy tôi và xốc ngược tôi trở lại chiếc giường king size ấy.

 

–          Cục cưng à, tối qua cũng là lần đầu tiên của tôi đó.

 

–          Có quỷ mới tin anh.

 

 

–          Phải, tôi từng quan hệ với một vài người phụ nữ, thế nhưng tôi không phải là hạng đàn ông ăn xong chùi mép. Họ đặt mối quan hệ làm ăn cùng tôi, tôi đem đến cho họ lợi nhuận và họ thỏa mãn tôi. Đó là quy luật mà.

 

–          Cút. Tôi không nói chuyện với những tên đàn ông lăng nhăng.

 

–          Nhưng tôi chưa từng yêu ai cả. Thật đấy…

 

Anh vừa vùi đầu vào cổ tôi vừa nói.

 

Bạn hỏi tôi cảm giác lúc đó ư? Thì cứ y như một con chó thật lớn đang cố làm nũng cùng bạn, còn bạn thì đang cố đẩy nó rời khỏi người.

 

–          Tên nào cũng nói ba cái mớ đó. Tôi xem phim Việt riết rồi nghe cũng quen tai.

 

–          Tôi cũng không phải là người thích gây giống lung tung, tôi có dùng bao cao su mỗi khi hành sự cùng người khác. Và một điều hiển nhiên, tôi là một người đàn ông khỏe mạnh đó cưng à.

 

–          Mặc kệ anh. Cút khỏi người tôi ngay.

 

 

–          Không cút.

 

–          Thế thì đừng có trách.

 

Tôi giơ chân đá vào bộ phận trọng yếu đầy nam tính của anh. Tôi thấy anh đen cả mặt mà trong lòng âm thầm hả dạ.

 

–          Tôi nhất định phải khiến em yêu tôi.

 

Anh nói câu đó một cách đứt quãng. Mà tại sao lại bị đứt quãng, dùng đầu ngón chân cũng đủ hiểu.

Thế nhưng, tâm của tôi lại bị câu nói ấy làm xáo động.

 

–          Mơ đi.

 

Tôi quay mặt đi nơi khác, và cố làm ra vẻ “ta đây không quan tâm”. Xong màn đọ súng nảy lửa và phần thắng nghiên về phía tôi, tôi hả hê bước vào phòng tắm.

 

…………….

 

Chuyện sau đó là quãng thời gian cưa cẩm dài dằng dặc của anh.

 

……………..

 

Có lẽ tính anh cũng tốt, bề ngoài lại còn rất điển trai nữa. Tuy tính xấu không phải không có, đôi lúc anh rất bá đạo, muốn ôm muốn hôn liền tự mình đè người ta xuống. Cũng chẳng cần biết đối phương có đồng ý hay không… Và nói cho cùng thì, kỹ thuật hôn của anh cũng cao siêu lắm… Chí ít là đối với một đứa chán ghét việc phong tình như tôi phải ngất ngây mỗi khi hai làn môi khẽ chạm vào nhau…

 

Và cũng có khi anh rất ngang ngược không chịu hiểu lý lẽ, cứ khăng khăng bắt ép tôi không được cười nói với những người xung quanh…

 

–          Anh nghĩ anh là ai mà có quyền quản tôi hả?

 

–          Chồng em.

 

–          Mơ đi.

 

 

–          Vậy thì dùng hành động để chứng minh vậy.

 

Khi ở cạnh nhau, anh đem đến cho tôi thứ cảm giác ấm áp, khiến tôi miên man cảm thấy tựa hồ như dù trời đất này có sập xuống đi chăng nữa thì anh cũng sẽ thay tôi đỡ lấy. Thậm chí ngay cả những thứ nhỏ nhặt nhất anh cũng không ngại ngùng mà chia sẻ cùng tôi, chỉ cần tôi tỏ ra quan tâm đến một vật gì đó liền ngay lập tức anh sẽ đem về cho bằng được để làm tôi vui.

 

Lúc đầu tôi chỉ nghĩ rằng anh ham vui trong một phút nhất thời, thế nhưng sau này mới biết, trên thế gian này thật sự có cái gọi là nhất kiến chung tình, chính là ngay từ lần đầu tiên anh gặp tôi trong bar…

 

Anh bảo, anh đã lân la đến làm quen và bị tôi đuổi cổ đi. Thế nhưng anh vẫn mặt dày bám riết và thách thức tôi có dám uống thi với anh không?

 

Tôi thật ngu ngốc khi đã nhận lời một con sâu rượu như anh. Sau này tôi mới biết rượu không thể làm anh say được, càng uống thì anh càng tỉnh táo hơn.

 

–          Chết tiệt. Bị dụ mà không biết.

 

–          Hahaha nhưng thợ săn vẫn rất yêu con mồi của mình, và thậm chí đã tặng con mồi phần thưởng quý báu nhất.

 

–          Phần thưởng gì? Mạng sống à?

 

Tôi khẽ chu chu môi hỏi.

 

–          Là thân thể và tình yêu của anh nè.

 

–          Anh đi chết đi.

 

Tôi là vậy, có lẽ cung ma kết nào cũng vậy cả. Bề ngoài băng giá hòng che giấu đi một trái tim nóng ấm dễ bị tổn thương.

 

Và theo dòng thời gian tôi đã từ từ chấp nhận anh.

 

–          Làm vợ anh đi…

 

Anh chân thành cầu hôn tôi.

 

Anh quỳ một chân xuống trước mặt tôi, lúc này cả hai chúng tôi đang đứng cạnh một cây thông thật to với đầy đủ vật trang trí lấp lánh. Và cạnh bên đấy là chiếc lò sưởi đang đỏ lửa phát ra những tiếng lách tách vui tai. Quên nói cho các bạn biết là sinh nhật của tôi nhằm ngày 26 tháng 12, cũng tức là sau khi Chúa giáng sinh được một ngày. Có lẽ vì thế nên cái không khí ấm áp của mùa đông vẫn còn đôi chút dư âm đâu đây.

 

Tôi khẽ nhắm mắt lại để cảm nhận hết sự hạnh phúc đang lan tỏa trong không gian. Được một hồi thì tôi mở miệng hỏi…

 

–          Không có nhẫn sao?

 

–          Nhẫn em đang ôm đó.

 

Tôi nhìn kỹ lại, thì ra chú thỏ mà tôi đang ôm trên cổ đang đeo lủng lẳng một chiếc nhẫn vàng, kiểu cổ điển mà mấy chục năm trước người ta hay dùng trong các buổi lễ đính hôn.

 

–          Em nghĩ anh phải tân thời lắm.

 

–          Những gì thuộc về truyền thống vẫn có đẹp của nó. Và em cũng vậy.

 

Anh mỉm cười tháo chiếc nhẫn trên cổ chú thỏ ra, đẩy chú nhóc ra khỏi lòng tôi và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.

 

–          Anh cũng đã đeo rồi.

 

–          Thì ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi.

 

–          Nếu không có sự chuẩn bị thì làm sao lấy được vợ chứ?

 

Anh nở một nụ cười thật quyến rũ.

 

–          Cho em một lý do để chấp nhận đi.

 

–          Thứ nhất: Anh là một người có đầy đủ tất cả điều kiện cần thiết để đem lại hạnh phúc cho em.

 

–          Ừ…

 

Tôi khẽ gật đầu mỉm cười tỏ ý tán đồng rồi giương mắt lên chờ đợi lý do tiếp theo của anh.

 

–          Thứ hai: Anh là người tốt nên tuyệt đối sẽ không lừa gạt tình cảm của em, lại càng không phải hạng người không chịu trách nhiệm trước tòa án lương tâm của mình.

 

Anh vừa nói vừa đưa tay lên ngực…

 

–          Thật à?

 

–          Thật chứ. Anh đã từng lừa ai đâu nào?

 

“Hiển nhiên tự chúng đưa mình vào tròng thì không tính là do anh rồi.”

 

Anh khẽ nở một nụ cười giảo hoạt.

 

Tôi khẽ nhướn chân mày. Với lịch sử tình ái dày đặc như thế, lại còn là một ông chủ tập đoàn lớn nữa. Ai tin nổi anh chưa từng lừa gạt người khác chứ?

 

–          Thứ ba: Anh là một người đàn ông khỏe mạnh, không mang trên người các mầm bệnh về đường tình dục.

 

–          Hiện tại những người đàn ông thành đạt đều rất lăng nhăng.

 

Tôi khẽ tằng hắng nhắc nhở.

 

–          Nhưng anh sẽ không như vậy. Vì em là người duy nhất mà anh đặt trọn vẹn tình yêu, sẽ không có người thứ hai thứ ba nào có thể thay thế được cả…

 

–          Anh biết trước chuyện tương lai sao?

 

 

–          Có chứ bà xã. Tâm của anh bé lắm, chỉ có thể chứa duy nhất một mình bà xã thôi à.

 

Anh cọ cọ vào người tôi làm nũng.

 

–          Còn gì nữa không?

 

–          Thứ tư: Anh là một người chồng ngoan ngoãn và là một tình trên giường rất tốt.

 

 

–          Còn gì nữa?

 

Tôi cố nhịn cười mà hỏi tiếp.

 

–          Nhiêu đó còn chưa đủ sao? Được rồi. Thứ năm: Anh có một khối cơ thể hoàn mỹ đủ để làm thỏa mãn em. Thứ sáu: Anh có một người anh em lớn đủ khiến em…

 

–          Stop stop… Đủ rồi.

 

Tôi vội bịt miệng anh lại. Dù cho chỉ có hai người trong đây nhưng tôi cũng không cho phép anh nói năng lung tung như vậy được.

 

–          Em đỏ mặt lên rồi kìa. Đáng yêu quá!

 

Anh hôn vào môi tôi để rồi hai tay anh tranh thủ sờ soạng phía bên dưới. Tôi vội đẩy anh ra và làm mặt nghiêm nghị.

 

–          Thế anh không muốn nghe câu trả lời à?

 

–          Anh đã biết câu trả lời từ sớm rồi.

 

Anh cười một cách gian xảo.

 

–          Nếu em không chấp nhận anh thì chắc chắn sẽ không cho phép anh càn quấy như vậy, nếu em không thích anh có lẽ em đã sớm đuổi anh về từ đời mấy kiếp rồi, và nếu em không yêu anh thì em đã không phá vỡ lời hứa của mình lần này đến lần khác.

 

–          Anh có vẻ tự tin ghê nhỉ?

 

 

–          Đoán được nhân tâm cũng là một phương thức đầu cơ hiệu quả mà cưng.

 

Anh chu môi hôn gió tôi.

 

–          Nhưng thật tâm anh vẫn muốn nghe em nói lên ba chữ đó.

 

–          Ba chữ gì chứ?

 

Tôi “giả ngốc” rồi làm bộ ngó lơ đi chỗ khác.

 

–          Ba chữ đó đó.

 

–          Ba chữ gì?

 

Tôi chớp chớp mắt vô tội hỏi…

 

–          Được rồi. Để anh làm mẫu nhé. Anh yêu em.

 

Anh nhéo nhẹ vào sống mũi của tôi mà nói.

 

–          Em ghét anh.

 

Nhìn mặt anh đần ra trông rất buồn cười. Và tôi đã được dịp cười một cách thỏa thuê. Chỉ tiếc là sau đó tôi đã phải khóc lóc xin tha kèm theo những tiếng rên rỉ là ba chữ khiến tôi xấu hổ nhất…

 

“Đồ ngốc, em cũng yêu anh.”

 

Marc Anthony

 

–          Cưng à, hay mình đem nướng con thỏ này nhé.

 

–          Anh tin là nếu anh dám động đến nó thì em cũng sẽ nướng anh cùng đấy.

 

 

–          Người ta không muốn chia sẻ người yêu với nó đâu. Người ta muốn em chỉ chăm sóc một mình người ta thôi…

 

Anh liên tục quấy rầy bên tai tôi và không cho tôi một phút giây yên tĩnh nào để chải lông cho Anthony hết.

 

–          Anh đi ghen với một con thỏ sao?

–          Nó dám giành bà xã của anh, hỏi anh làm sao không ghen chứ?

 

Anh vừa nói vừa cố tình giật phăng cọng rau muống mà Anthony đang gặm.

 

–          Anh… Anthony đừng sợ, daddy hư như vậy… Hôm nay daddy sẽ ngủ ngoài sofa.

 

–          Cái gì? Người ta đã nhịn cả tuần nay rồi đó bà xã à.

 

 

–          Mặc kệ anh.

 

Tôi cố tình làm lơ anh, tiếp tục chải lông cho Anthony.

 

–          Người ta đã hối hận lắm rồi, người ta hứa sẽ không tái phạm nữa.

 

Không ngoài dự đoán của tôi, chưa đầy một phút đã có tiếng năn nỉ từ con sắc lang ấy.

 

–          Hứa? Đây là lần thứ mấy rồi hả?

 

–          Nhưng ai bảo cơ thể em mê người đến thế chứ? Rõ ràng em cũng muốn nữa cơ mà. Anh chỉ tận lực thỏa mãn cơ thể đói khát của em thôi, mà giờ thì em lại chê anh làm nhiều… Người ta chịu oan cả tuần nay không nói… Lại còn bị con thỏ chiếm mất vợ yêu nữa. Anh thật rất thê thảm đó…

 

–          Anh đừng làm vẻ mặt cún con tội nghiệp ấy nữa. Không ai thèm thương đâu… Phải không Anthony?

 

Tôi làm mặt quỷ với anh, để rồi dí dí Anthony vào mũi anh.

 

–          Hình như anh cảm thấy con thỏ này nó nhạo anh đó bà xã… Nhất định là vậy rồi. Anh đi tìm con dao đây. Anh phải cắt của nó. Xem coi nó còn cười nổi không?

 

Anh tỏ vẻ nghiêm túc mà chạy vào trong bếp lục lục tìm tìm.

 

–          Thỏ thì làm gì biết cười nhạo chứ… A… Ông xã, anh đừng làm bậy mà.

 

Tôi vì Anthony mà đẩy mạnh anh ra…

 

Kết quả cuối cùng, Anthony bị bắt bỏ lại vào lồng, còn tôi thì phải xoa xoa đầu cho con sắc lang đừng bị tủi thân, đồng thời cũng bị sắc lang lôi đi làm thịt.

 

…………………….. Đạm Ngọc ……………………….

 

–          Anh nè, hình như Anthony đang muốn có vợ đó…

 

Tôi nhìn biểu hiện của con thỏ mà đoán bệnh.

 

–          Anh đã bảo rồi mà, đem nó tới thú y xử lý đi có phải hơn không?

 

Tay anh không ngừng sờ loạn lên cơ thể tôi.

 

–          Nè, vì sao hồi đầu anh tặng nó cho em lại không thấy anh tàn nhẫn với vật nuôi như thế?

 

–          Người anh yêu chỉ có mình em, và nó hiển nhiên chỉ là vật để khiến em vui thôi mà. Nhưng điều làm anh không ngờ nhất chính là việc nó đã chiếm lấy thời gian của em, lại còn chen ngang vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của chúng ta nữa chứ.

 

Mặt anh đen sì khi nhắc đến việc tôi đã đem nó lên giường mỗi khi bắt anh ra sofa ngủ.

 

–          Anh chỉ muốn cắt của nó thôi. Dù gì nó cũng dám nhìn bộ dáng đáng yêu khi ngủ của em… Tội đó không thể tha được.

 

–          Tội của anh mới đáng đánh thì có. Đi ra chỗ khác để em tính.

 

Tôi đẩy anh ra, rồi bật laptop lên tra trên mạng các tập tính của loài thỏ. Quả nhiên Anthony nhà chúng tôi đã đến tuổi trưởng thành.

 

–          Chúng ta sớm phải tìm vợ cho nó thôi anh.

 

–          Thêm một cái bóng đèn thật lớn nữa à? Anh không đồng ý.

 

Anh kiên quyết lắc đầu. Lúc này nhìn bộ dáng nghiêm nghị của anh toát ra một khí thế bức người. Quả thật anh rất xứng đáng với danh hiệu quỷ kiến sầu mà đám nhân viên trong công ty vẫn thường gọi lén sau lưng anh. Nhưng tiếc là anh hung hăn với ai được chứ với tôi thì không.

 

–          Anthony có vợ rồi thì nó sẽ ngủ chung với vợ của nó.

 

Chân mày anh khẽ giãn ra một tí.

 

–          Chưa kể, nó sẽ không còn quấn lấy em nữa. Trong website vật nuôi này có nói nè, nếu muốn vật nuôi quấn lấy mình thì đừng kiếm bạn cho nó. Vậy tức là khi nó có bạn rồi nó sẽ không còn muốn chơi với chủ nữa.

 

Trên khóe miệng anh khẽ nở một nụ cười vô cùng đen tối… Không rõ vì sao tôi lại có một linh cảm không mấy tốt đẹp lắm…

 

–          Anh đồng ý nhé, ông xã…

 

Tôi cố tình kéo dài giọng ra một cách nũng nịu. Chất giọng này đủ khiến tôi muốn nôn mửa. Thế nhưng nó rất có tác dụng mỗi khi tôi xin anh một điều gì đó.

 

–          Bà xã dễ thương của anh muốn thì chắc chắn anh sẽ chiều em mà. Chỉ là…

 

–          Là sao?

 

Tôi hồi hợp hỏi lại.

 

–          Em phải đền đáp anh chứ đúng không? Thương nhân làm việc không bao giờ không đặt lợi nhuận lên hàng đầu cả. Việc gì không có lợi anh sẽ không làm đâu.

 

–          Để em sẽ kêu Anthony đền đáp cho anh nhé.

 

Tôi vội vàng bỏ của chạy lấy người, thế nhưng đáng tiếc là dây thần kinh vận động của tôi quá kém so với anh. Hiển nhiên vẫn là bị anh bắt được…

 

Chuyện gì đến vẫn phải đến…

 

“Đồ sắc lang… Nhịn quá một ngày cũng không được nữa…”

 

…………………….. Đạm Ngọc ……………………….

 

–          Em thấy con này thế nào? Hãy nhìn màu lông của nó xem, vừa vàng vừa xám, loại thỏ lai này hiếm có lắm. Chị chỉ bán với giá này là rẻ lắm rồi…

 

Anh lặng lẽ quan sát chuồng thỏ, để rồi anh chen ngang vào cuộc nói chuyện giữa tôi và chị bán hàng.

 

–          Cô lấy cho tôi con thỏ mắt có viền màu đen. Phải rồi, là con đấy.

 

Tôi thoáng nghi ngờ nhìn chú thỏ con mà anh vừa chọn. Quả thật trông nó chẳng khác gì một chú thỏ mới sinh được khoảng vài tuần tuổi, loại thỏ mới sinh vốn rất yếu ớt, ngay cả việc chăm sóc thỏ con cũng đặc biệt cực hơn vì nếu không rành các tập tính của thỏ có thể dẫn đến việc thỏ bị chết do quá lạnh hoặc chuồng quá bí hơi.

 

Đem về liệu Anthony có đè chết nó không a?

 

–          Cám ơn cô. Tôi lấy con này.

 

–          Nhưng mà…

 

Tôi chưa kịp mở miệng phản đối thì chị bán hàng đã vội cho chú nhóc ấy vào túi đựng rồi vui vẻ đưa nó cho anh.

 

–          Anh chắc nó là giống cái chứ hả?

 

Về đến nhà tôi vội thả bé thỏ con này vào chuồng của Anthony. Không ngoài dự đoán của tôi, Anthony mới thấy có bạn liền dùng mũi hích hích mông của bạn, sau đó Anthony còn lấy củ cải đỏ mà tôi vừa đưa cho nhóc mà đẩy đẩy về phía người bạn mới này.

 

–          Chắc mà. Em nghi ngờ khả năng phân biệt giới tính của anh sao? Hay để anh chứng minh cho em xem thế nào là công thế nào là mẫu nhé.

 

–          Không cần… Á… Buông…

 

Khoảng vài tiếng sau vẫn nghe tiếng rên rỉ phát ra từ căn phòng hạnh phúc của đôi trẻ. Xem ra bé thỏ mới về này bị dạy hư từ nhỏ rồi a.

 

……………………

 

Cleopatra

 

–          Anh, sao em cảm thấy bé Cleopatra này là công chứ không phải mẫu đâu a.

 

Anh đang lười nhác gối đầu lên chân tôi liền bị câu hỏi của tôi làm cho chú ý. Anh khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp nhìn về phía lồng thỏ mà hỏi.

 

–          Em bắt nó ra quan sát “cậu em nhỏ” của nó rồi hả?

 

–          Này, em không có biến thái như vậy đâu a.

 

–          Chứ ai hằng đêm đều nhìn ngắm người anh em to của anh, vừa nhìn lại còn chảy dãi nữa.

 

–          Anh…

 

Tôi chụp lấy cái gối tựa lưng mà chèn nó vào mặt anh.

 

–          A… Có người muốn mưu sát chồng…

 

–          Cho anh chết luôn. Dù gì anh chết rồi thì em mới có thể đi bước nữa được a…

 

–          Vậy anh sẽ không chết đâu.

 

–          Không cam lòng bị em hạ sát sao?

 

Tôi hơi nương tay để anh có thể thở và trả lời được, dù sao đi nữa thì tôi cũng không muốn mang tội ngộ sát đâu a.

 

–          Em đỏ mặt kìa. Trông đáng yêu quá đi mất.

 

Lúc này đây tôi như bị ánh mắt sâu lắng của anh làm cho hút hồn…

 

“Quái quỷ thật. Vợ chồng cưới nhau hơn một năm rồi chứ đâu phải là tình nhân thôi đâu mà lại đỏ mặt chứ? Mình thật là ngốc mà.”

 

–          Anh hiểu rõ tính cách của em. Anh không thể xảy ra chuyện gì bởi vì nếu anh đau một em sẽ đau đến mười. Anh làm sao nỡ để em đau buồn như vậy được?

 

–          Anh…

 

Tôi cảm thấy như mi mắt chợt cay cay. Tìm người tình thì rất dễ, nhưng mấy ai trên đời này kiếm được một nửa hiểu mình như vậy? Tay khẽ cử động, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen tuyền đẹp tựa màn đêm của anh.

 

–          Và điều hiển nhiên là anh không thể để cho thằng nào thế chỗ mình được…

 

Anh nghiêm túc đưa hai tay kéo đầu tôi xuống mà hôn thật mạnh vào đôi môi đang khép mở vì cảm động.

 

“Đúng là biết lợi dụng thời cơ mà…”

 

Tôi khẽ mắng nhưng trong lòng vẫn đang dâng trào một thứ cảm giác. Đó chính là hạnh phúc.

 

Nửa năm sau…

 

–          Huhu Cleo đúng thật là thỏ đực rồi… Anh xem nó đè Anthony ra r*** thằng nhỏ kìa…

 

–          Hahaha thật hả? Phúc cho nhà ta thật.

 

–          Anh muốn gì đây? Anthony đừng lo, papa cứu cứu con ngay.

 

Tôi vội đến mở cửa chuồng thỏ mà chuẩn bị bắt chú nhóc Anthony đang nép sát nơi góc chuồng mà run rẩy đến tội nghiệp kia.

 

–          Kìa, chúng nó đang hạnh phúc với nhau. Em thật là nhẫn tâm nha.

 

–          Sao anh biết chúng hạnh phúc??? Anh không thấy Anthony đang sợ sao?

 

–          Tim thỏ vốn đập nhanh mà cưng. Thêm nữa, thỏ phân ranh giới rất rõ ràng, nếu có một con thỏ đực xâm nhập vào lãnh thổ của nó, nó sẽ liều chết liều sống mà đánh sứt đầu mẻ trán đó. Còn chú thỏ Anthony này không những không đánh mà còn cưng chiều cậu nhóc Cleo, để rồi khi nhóc con lớn tự động sẽ lấy “tính phúc” mà báo đáp nha.

 

–          Anh phân tích sao nghe nó… Biến thái vậy???

 

–          Hahaha thì con người cũng có một thể loại truyện nói về điều này mà. Hình như là niên hạ công với đại thúc thụ thì phải…

Tôi thật bội phục với tầm hiểu biết sâu rộng của anh. Ngay cả văn chương của mấy đứa cháu gái tôi mà anh cũng có thể nắm bắt được, lại còn đem ra giảng giải lại cho tôi nghe nữa chứ…

 

Nhìn vào chuồng thỏ thấy dường như Anthony không ghét Cleo lắm, mà Cleo cũng không dùng bạo lực với Anthony. Chúng nó cứ như một đứa đang cưa cẩm, còn đứa còn lại thì đang lưỡng lự. Thân làm cha mẹ tôi chỉ biết đứng ngoài nhìn và cầu phúc cho thằng nhóc lớn của tôi được bình an.

 

–          Ráng lên Cleo, nó không chịu thì cứ đè nó ra… Oái… Sao em đạp anh?

 

“Đáng đời. Ai biểu dạy con nít làm bậy. Đáng bị đánh lắm.”

 

Tôi mỉm cười đầy khiêu khích để rồi bỏ vào trong, anh liền bám sát lấy tôi mà giương đôi mắt chó con vô tội nhìn tôi như để kêu oan.  Và cuộc sống hạnh phúc của tôi vẫn tiếp diễn như thế, mỗi ngày một sinh động hơn.

 

………………………….

 

Đôi lời cuối dành cho cuốn nhật ký của Cleo và Anthony

 

Có lẽ hạnh phúc không quá khó nếu như bạn chấp nhận một sự thật rằng bạn là ai. Bạn tiếp nhận mọi thứ đến với bạn bằng thái độ thế nào? Bạn căm hận? Hay bạn muốn phá hủy mọi thứ xung quanh chỉ để thỏa mãn cơn giận của chính mình? Tôi thì không nghĩ đó là một lựa chọn sáng suốt đâu.

 

Tôi chẳng phải là một người thành công trong cuộc sống nhưng tôi dám đứng trên lập trường của mình để khẳng định rằng, sẽ không bao giờ có được hạnh phúc nếu trong lòng bạn còn nuôi dưỡng sự hận thù. Có đôi khi người phụ ta, nhưng hãy nghĩ rằng cũng có đôi khi ta đã phụ người. Cuộc sống là vậy, mọi thứ luôn luôn quay theo một vòng tuần hoàn.

 

Tôi đã từng tin tưởng rất nhiều vào tình yêu vĩnh cữu. Thế nhưng khi trải qua một vài mối tình chẳng đi đến đâu, tôi bắt đầu sinh hoài nghi và cảm thấy rằng trên thế gian này tình cảm thật sự không thể tồn tại giữa con người mà không có sự tính toán. Chẳng có ai quyết định sống cùng một người nào mà không bao gồm những suy tính thiệt hơn trong đầu. Thế nhưng từ khi anh bước vào cuộc sống của tôi thì tôi mới nhận ra rằng, không phải tất cả mọi người trên thế gian này đều xấu như vậy.

 

Nhờ anh tôi như mở rộng lòng mình hơn với những người xung quanh, và dường như tôi đã để quên điều gì đó trong cuộc sống này. Đó chính là những người bạn. Phải, tôi sống quá khép kín với thế giới xung quanh. Tôi thường có thói quen viết nhật ký thay vì ngồi tâm sự với một người bạn. Và đã có lần anh choàng tay qua vai tôi mà nói rằng:

 

–          Có đôi khi một người bạn đáng tin còn quý giá hơn một gia tài đó nhóc à.

 

–          Anh có nhiều bạn lắm sao?

 

–          Không có.

 

–          Vậy sao anh lại bảo như vậy?

 

–          Vì anh cảm nhận được điều đó, chí ít là em nên có một hoặc vài người bạn thân. Môi trường của anh quá khắc nghiệt đến mức anh không thể tin tưởng một người nào cả. Nhưng anh không muốn sự cô độc đó diễn ra ở nơi em, vì anh mong muốn “vợ” của anh lúc nào cũng vui vẻ và không bao giờ phải buồn chán một mình hết.

 

–          Dẻo miệng quá đi.

 

Tôi mi một cái lên gương mặt điển trai đầy nam tính. Mà khoan đã, hình như khi nãy anh vừa gọi tôi là vợ?

 

–          Đánh chết anh nè, ai là vợ hả?

 

–          Ui da. Thì người nằm dưới phải là vợ chứ. Ui… Mưu sát chồng.

 

…………………

 

Những kỹ niệm cũ chợt ùa về khiến tôi bật cười. Phải, tình yêu giữa đôi lứa đang yêu nhau thì rất đẹp. Thế nhưng để biết được tình yêu của mình có phải đẹp thật hay chỉ là một quả bóng nước sặc sỡ thì chính bạn phải cảm nghiệm cuộc sống hôn nhân. Có đôi khi việc bạn khó tính cũng là một lợi thế để khiến bạn chọn được một người bạn đời lý tưởng cho cuộc sống hạnh phúc sau này. Đừng sống quá vội vàng, buông thả để rồi chính bạn ngày sau hết phải hối hận vì những phút giây nông nổi của quá khứ.

 

Hạnh phúc hay không là do chính tâm tư của bạn dẫn đưa đến. Nếu như chọn lựa một suy nghĩ u ám, than trách cho cuộc sống này, vậy thì tại sao lại không chọn một suy nghĩ lạc quan và tích cực hơn. Dù bạn là ai? Là gay, les hay straight thì bạn vẫn là con người và bạn có quyền cảm nhận được hạnh phúc mà chính cuộc sống này đã đem lại cho bạn. Đừng suy nghĩ bi quan nữa mà hãy lạc quan hơn bạn nhé.

 

PS: Thật là đau lòng mà, thế là tôi lại không có thỏ con để dưỡng rồi a…

 

The end

 

Vài dòng tâm sự của chủ blog

Xem ra Choco cũng viết truyện được khá lâu rồi… Thực sự buổi ban đầu chỉ đơn thuần với ý nghĩ là mình viết những truyện nho nhỏ hay hay để chia sẻ cùng các bạn. Thêm nữa chính là muốn mọi người có cách nhìn khác hơn về thế giới thứ ba. Họ cũng có quyền được sống, được yêu thương như bao nhiêu người khác. Song vì một lẽ nào đó, vào khoảng thời điểm của Choco lớn lên, họ thường được cho là bệnh hoạn và thường họ sẽ tự tìm cho mình một cái kết không có hậu. Choco cảm thấy vì sao lại phải như vậy chứ?

 

Nói xong chuyện ngày xưa quay về chuyện ngày nay. Ngày nay các bạn trẻ có đủ điều kiện, đủ tự tin hơn so với bọn nhóc 8x của Choco trước đây. Nhưng cũng vì đủ điều kiện dễ khiến các bạn sinh ra lầm lẫn đôi chút về giới tính hay có xu hướng thích cặp bồ đồng tính cho vui, cho giống chị giống em. Điều này nói thật là Choco không ủng hộ xíu nào hết đâu. Vì thực tế các bạn không phải là người như vậy, các bạn chỉ đang cố đóng mình vào một vai diễn mà vai diễn thì không thể tồn tại mãi mãi được. Các bạn có thương, có yêu một người thật thì mới có thể đi cùng người đó đến hết quãng đời của mình. Đừng đóng kịch với nhau cho vui một lúc để rồi sau này lại gây đau khổ cho nhau các bạn nhé.

 

Thêm nữa điều mà Choco muốn nhắn gửi đây chính là Choco cũng có những người bạn đồng tính, và họ đã, đang rất thành công trong sự nghiệp của họ. Họ sống rất vui vẻ, hòa đồng và rất tốt với mọi người xung quanh. Vì sao Choco muốn nhấn mạnh với các bạn, đó là vì Choco muốn các bạn trẻ có cái nhìn đúng đắn, lạc quan và tin ở tương lai hơn. Phe chống đối tiêu cực thì hãy nghĩ rằng họ cũng như mình, đều là con người cả, thậm chí họ còn có nhiều mặt khiến ta phải học hỏi nữa. Còn phe hủ nữ/hủ nam của Choco thì nên hiểu rằng mình ủng hộ nhưng không có nghĩa mình đi ngược lại chính con người mình. Đừng đi theo xu thế cặp bồ cho vui để rồi sau này lại hối hận vì hành động lúc trước các bạn nhé.

 

Còn phần trả lời câu hỏi của các bạn.

 

Hỏi: Vì sao trong truyện của Choco có những cảnh sau khi xxx xong nó máu me, dễ gây bệnh…

 

Choco: Xin thưa rằng bạn có để ý các anh công – seme, bé thụ – uke trong truyện của Choco tuyệt đối chung tình không? Họ không quan hệ với nhiều đối tượng. Còn việc anh công – seme trước đây có ăn nằm với ai, và có dùng công cụ bảo vệ không? Hiển nhiên ngày nay khi xã hội ngày càng tiến bộ văn minh, con người càng được dạy cho việc quan hệ đi đôi với an toàn. Tuy nhiên, Choco nghĩ việc quan hệ với nhiều đối tác cũng không phải là một điều hay. Vì dù có công cụ vẫn có thể có nguy hiểm. Hầu như tất cả truyện của Choco miêu tả anh công đều là dạng lãng tử hồi đầu. Anh yêu bé thụ thật lòng và anh không muốn quan hệ với đối tượng khác ngoại trừ bé thụ.

Một điều đáng nói nữa chính là việc quan hệ đồng giới nam thì rất dễ bị ra máu. Còn cách nào khác để giải quyết và không gây ra máu, qua văn phong của tiểu thuyết gia thì rất dễ bạn à. Thế nhưng trên thực tế thì không thể nói trước được điều gì cả. Tóm lại điều mà Choco muốn khuyên các bạn đó là, hãy kết hôn đi rồi hãy xxx… Chí ít các bạn phải để cho thời gian xác định đây là người mà các bạn muốn sống trọn đời cùng người ấy không rồi hãy xxx… Chỉ có điều này mới giúp các bạn tránh khỏi những hậu quả hay những tiếc nuối về sau.

 

Hỏi: Pass cho mấy chương có H đó…

 

Choco: Y_Y Choco đã ghi rõ trên mục Chìa khóa (PW) rồi mà. Xin các bạn xem lại giúp mình. Riêng Choco cũng hiểu được cảm giác khi đang đọc một chap bị ngưng do thiếu pass, điều này đúng là gây ra phiền nhiễu rất lớn. Song, cách đặt pass của Choco đã là quá dễ. Nhất là cho các bạn thường đọc tiểu thuyết SA hay đam mỹ. Thậm chí các bạn nào thường coi Bao Công cũng dễ đoán được Triển Chiêu được ví là con gì? Bạch Ngọc Đường được ví là con gì? Phiên âm ra từ Hán Việt hai con ấy đâu có khó đâu a????

 

Hỏi: Mình muốn xin file word, file pdf…

 

Choco: Sorry, các bạn chịu khó coi trên mạng hoặc chép về máy coi từ từ dùm mình. Do thực sự dạo này Choco quá bận nên không thể nào kiểm tra và gửi cho từng bạn được. Còn gửi lên mediafile thì hay bị xóa mất. Do Choco chỉ có một mình trong trang blog này nên không thể nào quản hết tất cả mọi việc được. Các bạn thông cảm cho Choco với nha.

 

Lời cuối cùng:

 

Tóm lại cho đến hiện giờ thì Choco xác định rằng: Viết truyện chỉ để thỏa mãn sở thích của mình, thêm nữa là để các bạn cảm thấy cuộc đời này không phải chỉ có một màu xám thôi, vì xung quanh ta đôi khi cũng có rất nhiều người tốt mà ta đã không để ý đến, và quan trọng nhất là để mọi người có cách nhìn khách quan hơn về người đồng tính. Vậy nên Choco không mong muốn các bạn yêu thích truyện của Choco có những suy nghĩ không đúng cho rằng Choco đang cổ súy cho việc quan hệ tự do hay… Mỗi lần đọc báo đều thấy những tin tức về các bạn trẻ sa đà vào việc ăn chơi hay tiệc tùng không lành mạnh. Thật sự điều đó khiến Choco rất buồn, Choco đã từng nghĩ không lẽ đàn em của mình sau này lại trở nên như vậy sao?

Nhưng hơn bao giờ hết Choco tin ở các bạn, các hủ nam, hủ nữ hay các bạn đọc giả thầm lặng, các bạn chính là những người đang ủng hộ cho lối sống lành mạnh và cho xã hội không có sự kỳ thị.

Thôi thì đôi lời dông dài mong các bạn thông cảm và bỏ qua cho Choco nếu như Choco có điều gì thiếu sót trong lời nói. Hơn bao giờ hết thì Choco không phải là một tác giả lớn, chỉ là một người thích viết linh tinh trên trang cá nhân của mình, vì thế Choco mong rằng các bạn đừng lấy truyện của mình đi post lung tung khi chưa được phép. Vì dù sao đi nữa đây cũng là những đứa con tinh thần của Choco. Choco sẽ rất đau khi một đứa con nào đó bị thay tên, đổi họ hay bị người ta xỉ vả, nói những lời không hay về nó. Các bạn hiểu mà đúng không? Không phải ai cũng có cách nhìn khách quan về giới tính đâu…

 

Đôi lời tự sự của Choco xin phép được dừng ở đây. Chúc các bạn luôn vui vẻ và luôn ủng hộ Choco nhé.

 

With all my love;

 

Choco

 

 

 

[Đoản văn] Nhân viên vs tổng giám đốc

Nhân viên vs tổng giám đốc

 

Thể loại: Boy love, hài

Tác giả: Đạm Ngọc – Coco

Tóm tắt: Tôi là một nhân viên IT thực tập trong một tập đoàn lớn, mọi chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu như tôi không tò mò click vào trang hacker.com để rồi bắt đầu học tập các bước để hack một máy tính.

 

 

 

Tại trụ sở chính của tập đoàn X, nơi câu chuyện của chúng ta bắt đầu.

 

“Sao lại khó khăn vậy? Trong này nói chỉ cần thao tác đúng ba bước là vào được rồi mà…”

 

Cậu nhân viên đang thực hiện từng bước một theo lời hướng dẫn trên trang web, bắt đầu vượt tường lửa để vào một máy tính nào đó, một nạn nhân ngẫu nhiên mà cậu nghĩ sẽ thử nghiệm để test về những kiến thức vừa học.

 

“Haha vào được rồi.”

 

Tôi đang khống chế máy của ngài.

 

Như một lính mới ra trận với chiến công nhỏ nhoi ban đầu đã cho là rất vĩ đại, cậu mở notepad lên và thông báo cho chủ nhân của máy tính biết.

 

Cậu là ai?

 

“Kỳ lạ vậy ta? Sao người này không sợ đến mức van xin hay rút nguồn điện như những kẻ chết nhát mà trang web hay nói đến?”

 

Cậu bắt đầu cố khống chế máy tính của tên mà cậu cho rằng không biết sợ là gì ấy, thế nhưng dường như ngược lại mới đúng, hắn đang khống chế cậu và không cho cậu di chuyển cũng như rời khỏi máy của hắn.

 

Ngài muốn gì đây?

Hình như câu này để tôi hỏi mới đúng. Vì sao cậu phá được hệ thống tường lửa của tôi?

 

Tôi làm theo hướng dẫn trên trang www…

 

Đó không phải là cách khi cậu xâm nhập vào. Cách đó chỉ dành cho những kẻ không biết gì về vi tính. Nói mau? Làm cách nào cậu vào được?

 

Y_Y đại nhân à, tôi không có gạt ngài đâu… Tôi chỉ mới học hack máy tính của người khác thôi. Tôi muốn tìm người thí nghiệm để có thể đạt được mục đích cao cả của mình thôi…

 

Vớ vẩn. Đã hack vào máy tính của người khác lại còn biện hộ là vì mục tiêu cao cả. Cậu đang muốn lấy trộm thông tin tài khoản của người khác đúng không?

 

Không có, oan chết tôi. Tôi chỉ muốn vào được máy tính của Mỹ Mỹ thôi…

 

“Hix… Hy vọng mỹ nhân Mỹ Mỹ không nổi tiếng đến mức ngay cả tên quê mùa này cũng biết.”

 

“Tên quê mùa” mà cậu vừa nói đã trang bị cho máy tính của hắn một tường lửa siêu việt. Gần như là hoàn hảo, cho đến khi mèo mù vớ phải cá rán như cậu đột nhập vào được. Điều này gây tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự tôn cá nhân của “tên quê mùa” ấy, vốn là một tiến sĩ công nghệ thông tin trẻ nhất thế giới, cũng là một thạc sĩ MBA nổi tiếng trên tất cả diễn đàn kinh tế toàn cầu, Tống Kiện Phong.

 

“Mỹ Mỹ? Hình như cô ta làm bên bộ phận tuyển nhân sự? Hèn gì tên ngốc này muốn vào được máy tính của cô ta. Lại còn dùng máy tính của cơ quan để hack nữa chứ. Ngốc không thể tả.”

 

Mỗi máy tính có một địa chỉ IP riêng, khi ta vào máy tính của ai đó thì hiển nhiên nếu đối phương cao tay cũng đủ sức coi được IP của máy tính mà ta đang sử dụng, cho dù máy tính ấy có được trang bị IP ảo thì cũng vậy. Tiếc là cậu nhân viên ngốc này lại không biết điều đó.

 

Nói vậy cậu là một chuyên viên IT?

 

Kiện Phong đang cố tình kéo dài thêm thời gian để lấy profile của tên ngốc này về máy. Ai biểu tên nhân viên to gan này dám dùng máy của công ty làm việc riêng? Lại còn dám vào facebook để up hình nữa chứ. Ngốc đến không thể tả.

 

Hehe tôi tốt nghiệp loại khá khoa Công Nghệ Thông Tin nha.

 

“Làm sao tên ngốc này có thể tốt nghiệp được nhỉ? Chẳng lẽ nền giáo dục nước nhà bị suy thoái đến mức này rồi sao?”

 

Thấy đối phương im lặng một lúc lâu… Cậu vội vàng gõ tiếp vào notepad.

 

Cho hỏi, ngài là nam hay nữ?

 

“Tên: Dương Đông Quân

Giới tính: Nam

Sinh ngày: 26/12/1990

Biệt hiệu: Bánh bao

…………..”

 

Phía bên kia máy tính đang cười đến sặc nước. Không ngờ trên mạng cộng đồng từ xưa đến nay vốn thật giả lẫn lộn lại có một đứa trẻ dám ghi rõ ràng những thông tin cá nhân của mình, lại còn post rất nhiều hình ảnh và để chế độ public nữa chứ.

 

Không biết nên nói cậu ngốc hay là thật thà nữa.

 

“Gương mặt vừa trắng vừa mịn, đúng là bánh bao thật… Ghi rõ ràng thế này không khác nào tự rước sói vào nhà đâu. Hèn gì có cả đám đàn ông like hình của đứa ngốc này.”

 

Cậu thích nhất là mỹ nhân?

 

Phải, tôi rất thích được ngắm mỹ nhân nha. ^_^

 

À… Mà làm sao ngài biết được?

 

Chỉ đoán mò thôi, vì cái tên Mỹ Mỹ, chắc hẳn phải là một mỹ nhân. Nói cho cậu biết, tôi cũng là một mỹ nhân.

 

Kiếm một cái cớ nhăn nhít để trả lời cậu nhóc này không khó. Nhưng quả thật phải bội phục trình độ tự sướng của tổng giám đốc Kiện Phong.

 

Anh thật rất đáng ngưỡng mộ, không chỉ ở da mặt dày mà còn ở độ vô sỉ hiếm có nữa. Một khi đã xác định được thứ mình muốn thì chắc chắn sẽ chiếm lấy cho bằng được. Có thể nói đây là một dạng phúc hắc bá đạo công trong tiểu thuyết ngôn tình mà các nữ nhân rất thường đọc.

 

“Mỹ nhân á…”

 

Khóe miệng Đông Quân thoáng giật giật… Một nữ nhân dám tự nhận mình là mỹ nhân thì chắc chắn không sai đi đâu được. Vì thường nữ nhân rất hay khiêm tốn phủ nhận dù lòng nàng rất thích được người khác khen tặng như vậy.

 

(Lời tác giả: Lầm chết rồi cưng ơi…)

 

Vậy mình làm quen nha.

 

Đồ ngốc.

 

Hì hì. Mà hỏi điều này hơi đường đột một chút, sis mấy tuổi rồi để mình tiện xưng hô a?

 

26

 

“Hơi lớn tuổi nhỉ? Mà thôi quen thêm được một mỹ nhân tỷ tỷ cũng tốt a…”

 

Tỷ tên gì vậy? Em tên Đông Quân, ý nghĩa là vua của phương đông đó.

 

Cậu có thể gọi tôi là P.

 

Vậy P tỷ ơi, tỷ có thể cho phép em rời khỏi máy của tỷ được không ạ? *Ngơ ngác-ing*

 

Cậu vào được mà không ra được à? K

 

Ách… Do máy bên em đang bị đứng nên em không vào trang web kia coi hướng dẫn về cách thoát ra được.

 

Cậu đúng là ngốc thật.

 

Lúc này thì máy Đông Quân đã có thể hoạt động lại được bình thường. Tuy nhiên, tất cả các file hình ảnh cá nhân của cậu đều bị copy qua máy bên kia cả rồi.

 

Ngày qua tháng lại…

 

Sis P cho em hỏi, sao mà lỗi mạng này em xử lý không được?

 

Cậu làm sao tốt nghiệp được vậy??????

 

Cơ mà em học lập trình chứ đâu phải học mạng đâu… Em được tuyển vào công ty làm quản lý mạng hệ thống, nhưng đây đâu phải chuyên môn của em a…

 

Vì sao không hỏi đồng nghiệp?

 

Em hỏi mừ không ai thèm trả lời…

 

Ssssssssssss

 

Sis P ơi, em không vào được facebook a, em sửa dns rồi và cả dùng phần mềm hỗ trợ nữa mà vẫn không được a.

 

‘_’

 

Thậm chí khi không có việc gì làm cậu cũng thích vào máy của “sis P” để tám chuyện. Mà “sis P” cũng không trang bị thêm thứ gì để ngăn cản cậu cả.

 

Còn lý do vì sao không dùng phần mềm hỗ trợ chat trực tuyến như yahoo, skype hay QQ… mà phải vào máy của người khác như vậy? Để hiểu được điều đó bạn phải đi hỏi cậu nhân viên ngốc ấy chứ tôi thì chịu.

 

Sis P , hôm nay nghe nói tổng giám đốc công ty em triệu tập cuộc họp lớn, đến ngay cả các trưởng phòng nhỏ cũng phải tham dự…

 

……………….

 

>_< sao không trả lời người ta…

 

Tôi đang họp.

 

Vậy ạ, trùng hợp quá nhỉ? Hihi, không biết ông tổng bụng phệ đầu hói của công ty em sẽ họp đến khi nào nữa? Tụi nhân viên chúng em còn phải chờ ở công ty để được nghe trưởng phòng phổ biến lại nội dung a…

 

Đầu hói? Bụng phệ????

 

Cậu nhân viên này chết chắc rồi… Một người yêu thích sự hoàn hảo như Tống Kiện Phong luôn đòi hỏi phải thật hoàn mỹ trước mặt người khác mà lại bị gọi là đầu hói, bụng phệ. Xem số lượng gân xanh đang nổi trên trán của anh lúc này thì hiểu được là anh đang giận đến mức nào.

 

Cơ bắp rắn chắc đối với anh là điều hiển nhiên cần có ở một người đàn ông thành đạt, không những vậy, anh còn biết cách ăn vận phù hợp để làm tôn lên những đường nét của cơ thể. Có lẽ Thượng Đế đã quá ưu ái khi tạo dựng nên một gương mặt mang đầy nét quyến rũ như vậy. Nhưng tiếc là lòng dạ anh lại còn đen tối hơn cả ác ma. Không biết là nên vui hay nên buồn cho cậu nhóc sắp gặp nạn đây?

 

Sao cậu biết vậy?

 

Em đoán thôi. Không hiểu sao face của em toàn bị mấy ông già bụng phệ hỏi mấy câu vớ vẩn như: “Bao nhiêu một đêm?”. Rõ ràng em vừa anh tuấn vừa tiêu sái, thế mà… *đau lòng-ing*

 

………..

 

Em thấy mấy ông giám đốc giờ toàn bụng phệ không à. Tỷ có thấy thế không?

 

Sssssssssssssssss

 

Mà đáng để bực mình nhất là rõ ràng người ta đã ghi giới tính là nam mà… Chưa kể còn ghi cả sở thích là ngắm mỹ nhân nữa a.

 

Cậu thích mỹ nhân? Có phải thích kiểu tình một đêm với mỹ nhân?

 

Không có đâu a… Em chỉ thích ngắm mỹ nhân thôi, thật đấy ạ. Em thích nhất là được làm quen với mấy tỷ xinh giống búp bê vậy, lại còn được nắm tay mấy tỷ ấy nữa. Nhưng không hiểu sao khi em nói muốn làm bạn tri âm thì các tỷ đều từ chối. Huhuhu lại còn chúc em sớm tìm được chỗ nương tựa tốt nữa…

 

Nói vậy cậu còn chưa…

 

Chưa gì a?

 

À, vậy chắc là chưa từng rồi.

 

Nè, tỷ đừng coi thường em na. Em đã có đôi lần nắm tay, không chỉ vậy mà quá khứ còn được một tỷ tỷ xinh xắn dỗ ngọt nữa. Chỉ là năm đó mới mười tuổi, mà tỷ tỷ ấy chính là người dẫn trẻ đi lạc về với gia đình a… T_T

Nhắc lại khi ấy em thật mất hình tượng quá chừng a…

 

–          Thưa tổng giám đốc, phần dự án này có cần bổ sung gì không ạ?

 

Thư ký cuộc họp cố tình nhắc nhở vị tổng giám đốc trẻ đang dán mắt vào màn hình laptop của mình.

 

–          Ok, phần này chúng ta cần…

 

Tan buổi họp… Thư ký riêng khả kính đã bị giữ ở lại để bàn giao thêm một công việc mang tính chất “riêng tư”.

 

–          Dạ vâng, tôi đã rõ thưa tổng giám đốc.

 

Vài ngày sau đó, tại tư dinh của tổng giám đốc.

 

“Không hiểu vì sao lại bắt một nhân viên IT như mình đến để sửa máy tính cá nhân cho tổng giám đốc nữa… Rõ thật là dùng dao mổ trâu để giết gà a…”

 

“Ý da, sao có hình của mình trong đây a, lại còn cả những đoạn chat bằng notepad nữa…”

 

–          Cậu thấy cả rồi à?

 

–          Á… Si…s…. P…

 

Trên trán nổi ba đường hắc tuyến, Kiện Phong âm trầm như một con báo từ từ tiến về phía con mồi của mình. Hai tay chặn lên tường hòng tránh cho con mồi chạy mất.

 

–          Xin lỗi tổng giám đốc… Em không biết tổng giám đốc là nữ mà lại phải mang thân xác của phái nam, lại càng không biết đây là máy tính cá nhân của tổng giám đốc… Nếu biết có cho vàng em cũng không dám đụng đến chứ đừng nói là xâm nhập a… Tổng giám đốc đại nhân đại lượng tha lỗi cho em…

 

–          Nếu tôi không muốn tha…

 

Cậu nhân viên lúc này mặt đã muốn nhăn như khỉ vội vàng dùng miệng lưỡi của mình mà vuốt đuôi ngựa.

 

–          Bề ngoài tổng giám đốc đẹp thế này, tuy là không ngực lẫn không mông… Ách, tổng giám đốc khoan nổi giận đã. Em nghĩ chỉ cần qua Hàn Quốc chỉnh sửa lại một tí thì dù có là la sát cũng sẽ biến thành một đại mỹ nhân người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe chở thôi a…

 

–          Cậu. Được. Lắm.

 

Kiện Phong lần thứ hai trên trán nổi gân xanh, xem ra không dạy dỗ nhóc ngốc này là không được a.

 

…………….

 

Vài giờ sau đó.

 

–          Cầm thú, vô liêm sỉ… A….

 

–          Xem ra cậu nhóc của tôi vẫn còn khỏe lắm. Vậy chi bằng chúng ta tiếp tục công việc của mình đi. Tôi cũng muốn chứng minh cho em thấy tôi là đàn ông hay phụ nữ.

 

–          Khốn kiếp…

 

……………

 

Trưa ngày hôm sau…

 

Tổng giám đốc chết dẫm, đồ vô liêm sỉ. Ai làm bộ tốt bụng lúc đầu tỏ vẻ đại nhân đại lượng không truy cứu để rồi dụ người ta vào tròng hả? Là ai giả dạng phụ nữ để gạt tôi? Ai nói là máy tính nhà mình bị hư để bắt nhân viên nhỏ bé đáng thương phải đến sửa hả? Ai làm xong liền chùi mép rồi quăng tôi một mình trong phòng, còn anh thì chạy đi đâu mất… Lại còn khóa trái cửa lại nữa. Báo hại tôi phải dùng đến tài nghệ mở khóa siêu hạn của mình mà cậy khóa nhà anh.

Tôi đã quyết định rồi, kể từ hôm nay tôi chính thức nghỉ việc. Làm gì được nhau nào?

Càng nói càng muốn phát hỏa…

Ps: Cho tôi ra khỏi máy ngay…

Ps2: Càng nghĩ càng tức, vì sao ngày xưa lại nói với tôi anh là mỹ nữ hả? Con mẹ nó mỹ nữ… Ông đây bị r*** đến thê thảm… Ông phải đi thưa…

 

Thân ái của anh, sao em nóng nẩy thế? Tôi chỉ nói là mỹ nhân, và hiển nhiên sự thật cũng đã chứng minh tôi là một mỹ nam nhân. Chỉ có em mới cho rằng tôi là nữ nhân thôi… Mà hình như em quên hình phạt của chúng ta rồi hửm?

 

Phạt cái đầu anh. Biến khỏi máy của tôi ngay. Anh đang chép cái quỷ gì qua đó????

 

Éc, sao anh có mấy tấm ảnh này a….

 

Chụp lại kỷ niệm để về già còn có cái mang ra cho con cháu xem.

 

S***… #$^%&%$%*&….

 

Hình như cộng đồng trên facebook hiện giờ rất phổ biến nhỉ? Nick name: quanquan@…, pass: *******. Trên đây đúng là có nhiều thứ đáng để xem lắm. Bạn em hình như có vài ngàn người nhỉ? Xem ra Quân Quân rất thích để public thông tin nha…

 

Tôi nói đùa thôi, a ha ha… Anh thật sự là một người rất rất tốt… Mà người tốt sẽ không chấp nhất kẻ tiểu nhân đâu a.

 

Tôi có thể coi đó là lời vũ nhục mà em dành cho tôi. Tôi đã làm gì để khiến em nghĩ tôi là người tốt nhỉ?

 

Huhuhuhu làm ơn trả lại cho tôi mớ hình ảnh đó đi… Anh giữ lại cũng không được ích lợi gì đúng không? Máy tính của anh chứa toàn tài liệu quan trọng, lưu mấy hình này sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của anh một chút nào hết.

 

Tôi thì không cho là như vậy.

 

Trả lại cho tôi đi, tôi hứa sẽ không kể chuyện này cho bất kỳ ai nghe cả đâu. À, và tôi cũng sẽ không thưa anh tội đã QJ tôi nữa a.

 

Tôi thì ngược lại đang muốn kiện kẻ sau khi hưởng xong thân thể ngọc thụ lâm phong của tôi liền phủi mông chạy mất, lại còn phá hỏng ổ khóa nhà tôi nữa chứ. Báo hại tôi phải thay mới toàn bộ. Chưa kể trong người kẻ đó còn mang XX dịch của tôi. Cậu có biết XX đối với người đàn ông quan trọng đến mức nào không? Lỡ sau này cậu chạy đến xách theo một đứa nhỏ bảo nó là con tôi thì phải làm sao bây giờ?

 

Đồ cưỡng tình đoạt lý. $#^&%*&%&^ Tôi là nam, là nam có hiểu không???? Lấy cách nào để ra được em bé hả?

 

Làm nhiều lần thì sẽ có thôi.

 

Anh…

 

Được rồi. Chúng ta đều là người lớn cả rồi, không nên chấp nhất những chuyện như vậy sẽ làm hỏng hòa khí. Ngày hôm nay em được phép nghỉ, về nhà thu dọn tất cả đồ đạc, đúng 5 giờ sẽ có xe đến đón em. Từ đây về sau em phải ở nhà tôi để trừ nợ.

Lưu ý, em có quyền không thu dọn, đồ của em vứt hết đi cũng được. Dù gì tôi cũng không phải không có tiền mua đồ mới cho em. Nhưng tốt nhất đừng nghĩ cách bỏ trốn, nếu không, đừng trách vì sao ngày mai trên trang mạng cộng đồng lại có thêm một mớ ảnh nóng kèm những lời mô tả chi tiết.

 

>_<

 

Kết quả của trận đấu: Tổng giám đốc toàn thắng, cậu nhân viên bị bắt về hang sói và hàng đêm đều bị sói “mần” thịt.

 

 

The end

 

Choco: Bảo vệ xong rùi, hihi, được 9.1 điểm đó. Giờ Choco còn phải chỉnh báo cáo một xíu để đi in bìa cứng nhũ vàng chuẩn bị nộp làm hồ sơ lưu trữ trong trường đại học. Cám ơn tất cả đã ủng hộ Choco suốt thời gian qua. :* iu các bạn nhiều lắm.