Nguyên Đán

Năm 960, trong khi Trung Quốc đang ở vào tình trạng rối ren, tại thủ đô mới Khai Phong vị tướng phụ trách an ninh là Triệu Khung Dận nhân khi vua nhà Hậu Chu mới lên ngôi còn bé, bèn gây nên cuộc binh biến và lên làm vua. Ông lập ra Nhà Tống.

Tống Thái Tổ cai trị triều đại trong 16 năm. Ông có công lớn trong việc thống nhất lãnh thổ Trung Quốc, chấm dứt thời kì Ngũ Đại đầy chia cắt. Nhưng có lẽ là ý trời muốn giúp nhà Tống nên trước khi Tống Thái Tổ đánh dẹp thì các nước phía nam đã tự triệt hạ lẫn nhau và chỉ còn lại Nam Đường, Nam Hán, Nam Bình và Hậu Thục. Ông ra quân tiêu diệt các nước này. Trong 10 nước trước đây chỉ còn lại Bắc Hán và vùng đất Yên Vân mà Thạch Kính Đường đã dâng cho người Khiết Đan năm 936 là chưa khôi phục được.
Ông và người kế tiếp (em ông, là vua Tống Thái Tông) thống nhất những phần lãnh thổ Trung Quốc để không bị người nước ngoài cai trị, đồng thời chinh phục từng quận huyện, và ngăn cản quân lính không cướp bóc dân địa phương, ân xá cho các thủ lĩnh quân đội địa phương đã chống lại ông. Các thủ lĩnh địa phương được cho về nghỉ với khoản lương hưu lớn, và họ bị thay thế bởi các quan hành chính dân sự. Kiểu chính trị giết hại và chiến tranh dường như đã kết thúc.

Có thể nói đây là thời kì hoàng kim của nhà Tống. Sau khi Tống Thái Tông băng hà, con ông là thái tử Tống Kiến Bình lên ngôi, lấy hiệu Tống Thế Tông. Có thể nói đây là vị vua khiến cho sử sách Trung Quốc phải ghi chép nhiều nhất. Ngoại trừ những việc làm nhằm cải cách hành chính của ông, ông còn ban bố nhiều đạo luật mới. Bên cạnh đó, ngày tết nguyên đán hay còn gọi là lễ nguyên đán nghe đâu cũng bắt nguồn từ câu chuyện sau đây.

Năm Tống Thế Tông lên ngôi là lúc ông vừa tròn 16 tuổi. Đây là vị vua trẻ tuổi nhất của triều Tống. Nhưng khi vừa mới lên ngôi ông đã nhắm bắt tình hình quân sự và triều chính nhanh hơn tất cả sự kì vọng của quan lại trong triều. Điều này càng khiến cho các quan cả văn lẫn võ đều phải nể sợ ông. Và họ đã lập lời thề quyết tử vẫn trung thành bảo vệ vì vua mới.

Những năm cai trị của Tống Thế Tông có thể nói là thái bình thịnh vượng. Nhưng người dân sống rất nguyên tắc. Vì ông đã đề ra rất nhiều bộ luật nghiêm khắc khiến cho dân chúng phải khiếp sợ. Chính vì điều đó nên số lượng tội nhân vào thời của ông rất thấp. Có thể nói là thấp nhất trong tất cả các triều đại vua chúa của Trung Quốc.

Năm ông 30 tuổi, tức là khi ông đã chấp chính được 14 năm. Cả hoàng cung xôn xao việc tuyển chọn cung phi. Tất nhiên trong giai đoạn từ khi ông chấp chính đến giờ trong cung đã có 2500 cung tần mỹ nữ. Nhưng hầu hết bọn họ đều không được ông ngó ngàng đến. Năm đó, ngoại trừ việc tuyển thêm tài nhân, ông còn ban một luật mới là tất cả các cung phi, tài nhân nếu muốn về quê tạo dựng cuộc sống mới nơi quê nhà thì ông sẽ trao lộ phí là 200 lượng vàng để có thể sinh sống và làm ăn nhằm không uổng phí tuổi thanh xuân của mình. Trong 2500 cung phi đó có hơn 500 người quyết định sẽ hồi hương lập nghiệp. Các quan đại thần và triều thần trong lúc đó rất hoang mang và lo lắng việc tuyển chọn mỹ nữ dâng vua.

Khác hẳn với cái không khí tất bật trong triều, tại Dương gia trang, nơi thái y Dương Thiên Linh đang sống, một bầu không khí trong lành và thư thái đang bao trùm vạn vật cỏ cây.

– Thiếu gia ơi. Lão gia gọi.
– Rồi, ta ra ngay.

Bỏ cuốn sách về thuốc xuống, vị thiếu gia bước ra khỏi thư phòng. Ở đây ta nên nói một chút về vị thiếu gia này, thiếu gia đây là dưỡng tử của Dương thái y. Tên là Dương Nguyên Đán. Thiếu gia từ nhỏ là một cô nhi, nhưng do được gia đình Dương lão nhận về làm con nuôi trong nhà, do vị Dương phu nhân tuổi đã cao nhưng không có một mụn con nào cả.

– Dạ thưa cha gọi con.
– Uhm, cha đang muốn tìm thêm một số cây thuốc quý nữa. Ngày mai cha sẽ lên Bắc Sơn hái thuốc. Con muốn đi cùng cha không?
– Dạ, nếu có thể ạ.
– Còn nữa.
– Dạ?
– Con nên ra ngoài nhiều hơn là ngồi nhà đọc sách. Nhìn làn da trắng hồng của con cùng với vẻ ngoài của con đã khiến cho cha bị phiền phức nhiều rồi.
– Dạ vâng thưa cha.
– Trương đại nhân đòn cha gả con cho con trai ông ấy. Dù cha đã cố giải thích rằng con là con trai, nhưng ông ta vẫn không tin. Đúng là cứng đầu.
– Dạ.
– Thôi, con lo chuẩn bị. À, tối nay trong cung thiết yến mừng hoàng thượng. Con với ta cùng đi dự. Sẵn ta giới thiệu con cho các vị đại nhân biết mặt. Để tránh tình huống này xảy ra nữa.
– Vâng. Con biết rồi.
– Vậy chuẩn bị sẵn đi. Kêu con sen ra ta sai chuyện.
– Dạ.

Vị thiếu gia trẻ tuổi quay vô trong và gọi người làm ra theo ý cha cậu. Cậu thở dài chán nản vì cuốn sách đang đọc đến hồi hay lại bị bắt vô cung dự yến. Vì từ nhỏ đến lớn điều làm cậu ghét nhất là phải dự yến tiệc. Cái không khí của nhà quan làm cậu cảm thấy ngộp ngạt không quen. Nhưng cậu vẫn phải đi. Vì đó là lệnh.

Do Dương thái y đang bận tiếp chuyện với các quan đại thần trong triều nên ông không để mắt đến cậu nên cậu tự ý đi xem xét mọi thứ trong cung. Quả thật trong cung hôm nay được trang hoàng rất lộng lẫy. Ngoại trừ lối kiến trúc lạ mắt mà cậu được thấy lần đầu thì còn có những vị quan ăn mặc sang trọng, cùng các cung phi đẹp lộng lẫy. “Thật sự có đi cũng không có gì để phải hối hận!” Cậu thầm nghĩ và bước tiếp đến một dãy phòng khác và tiếp nối một dãy phòng khác nữa. Đi được một lúc thì cậu đến một dãy phòng khá lớn. Bụng có vẻ hơi đói và cậu nghĩ đến việc phải chờ đến khi các quan lại chúc tụng xong mới đến phần thiết yến. Chưa kể đến là trước mặt hoàng thượng và bá quan còn phải giữ kẽ nữa, không được ăn uống một cách hấp tấp hay vô lễ. Mới nghĩ đến cậu thôi mà cậu đã cảm thấy muốn bỏ về rồi. Dù vui thì có nhưng một khi đã đói rồi thì chẳng thà về nhà còn tốt hơn là nhịn đói và ngồi đây chờ.

“Mùi bánh quế hoa! Ở đâu mà thơm vậy?”

Cậu nhìn quanh một lúc, hi vọng mình sẽ kiếm được đồ ăn. Và rồi cậu phát hiện ra mùi bánh quế phát ra từ một căn phòng. Cậu khẽ mở cửa phòng. Không có ai cả. Hình như đây là phòng tập võ thì phải. Còn vấn đề phòng này dành cho ai trong cung thì cậu không quan tâm. Cậu hiện giờ chỉ còn nghĩ đến dĩa bánh đang để trên chiếc bàn gần. Cậu nhẹ nhàng bước đến gần đó và cầm lấy một chiếc bánh cho vào miệng. “Ngon thật đó. Lần đầu tiên ăn được thứ bánh này. Ngon thật!” Cậu vui vẻ ăn tiếp và tất nhiên cậu không ngờ rằng phía sau cậu đang có người. Đến khi cậu dọn sạch chiếc bánh cuối cùng thì cậu quay lại và đụng mặt ngay người đó. Đó là một người cao lớn. Hiện giờ thì cậu chưa thấy được mặt người đó như thế nào. Vì người đó đứng quá sát cậu nên khi quay lại thì mặt của cậu đập ngay vào ngực người đó. Cậu còn đang hoảng hồn thì nghe tiếng cười nhỏ và có tiếng hỏi. Một chất giọng trầm và ấm cất lên.

– Nàng từ đâu đến đây?
– Hả?

Cậu ngước lên nhìn người đó.

– Rõ ràng ngươi thật phong nhã. Sao mà có mắt như mù thế? Nghĩ sao lại bảo ta là nàng?
– Hả?

Lần này đến lược người đứng gần cậu ngạc nhiên. Và như phát hiện được một thứ gì mới, người ấy thích thú hỏi.

– Thế cậu không phải là tài nhân à?
– Không. Thế cậu là thái giám trong cung à?

Lần ngạc nhiên thứ hai làm người đang đứng gần cậu bật cười. Nhưng dường như người ấy vừa nghĩ ra được ý tưởng gì đó nên vội ngăn tiếng cười lại.

– Phải. Cậu mới vào cung à?
– À, mừng quá. Xin lỗi, tôi không có ý gì. Tôi là con nuôi của Dương thái y. Tôi tên Dương Nguyên Đán.
– Thì ra là vậy. Hôm nay Dương thái y có nhập cung dự yến của vua. Sao cậu không ra ngoài đó mà vào đây?
– Vì đói và tìm thấy đồ ăn. Chết, đồ ăn.

Cậu quay lại và nhìn lại chiếc dĩa trống trơn.

– Hình như tôi đã ăn hết rồi.
– Phải.
– Cho hỏi đây là bánh dành cho?
– Hoàng thượng.

Vị thiếu gia trẻ tuổi suýt bật ra sàn vì hai chữ ấy. Nhưng cậu vẫn kịp lấy lại bình tĩnh.

– Vậy chừng nào hoàng thượng vô đây?
– Không biết trước được đâu.

Người ấy vẫn tiếp tục đứng quan sát hành động bối rối đáng yêu của cậu

– Cậu là thái giám trông coi chỗ này sao?
– À, phải.
– Cậu có thể giúp tôi không? À, mà thôi, không được, mình tôi làm thì không nên để liên lụy đến cậu. Phải tính sao đây?

Cậu đi qua đi lại suy nghĩ trong lúc đó người đứng gần cậu đang mỉm cười và vẫn đang chăm chú quan sát cậu. Đột nhiên người ấy nói

– Không sao. Có lẽ hôm nay dạ yến suốt đêm. Hoàng thượng sẽ không đến đây đâu. Sáng mai khi ngài đến ta sẽ nói là bánh hôm qua đã hư rồi nên ta phải bỏ đi.
– Không được. Như vậy là phạm tội khi quân. Khi hoàng đế biết được cậu sẽ chết.
– Vậy cậu định như thế nào?

Người ấy mỉm cười hỏi lại

– Để tôi tự thú tội tốt hơn.

Cậu quay đi và người kia kịp giữ lấy tay cậu lại.

– Cậu muốn cho cả nhà bị giết hả? Thôi thì ở đây với tôi tối nay. Đến sáng mai tôi sẽ xin hoàng thượng dùm cậu.
– Thật sao?
– Ta hứa.
– Cám ơn cậu.

Vị thiếu gia trẻ cười thật tươi và ôm chầm lấy người đứng gần đó khiến cho người đó cũng thoáng ngạc nhiên nhưng rồi người đó cũng đặt tay lên lưng cậu đáp lễ.

– Nhưng tôi không ra ngoài đó sợ cha tôi lo. Thôi hay để tôi ra ngoài xin phép đã.
– Khỏi cần. Ta biết cha cậu. Ta xin dùm cậu cho.
– Thật vậy hả? Cám ơn cậu nhiều lắm. À, còn nữa. Nếu tôi ở đây đến sáng mai thì tôi sẽ không đi hái thuốc với cha tôi được.
– Thế mạng sống gia đình cậu quan trọng hơn hay lá thuốc quan trọng hơn?
– Vâng biết rồi.

Cậu cúi mặt xuống nhận lỗi. Người đứng gần đó đưa tay vuốt nhẹ má cậu và nói.

– Không sao đâu. Ta sẽ nói giúp cậu và cha cậu sẽ không giận cậu được đâu.
– Vâng, cám ơn.
– Chờ và ở yên ở đây.
– Vâng.

Người lạ mặt bước ra ngoài. Lúc bấy giờ cậu mới suy nghĩ.
“Sao thái giám mà ăn mặc sang trọng quá nhỉ? Đúng thật là trong cung có khác.”

Tại đại sảng đường

– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!!!!!!!!!
– Các khanh bình thân.
– Tạ vạn tuế.
– Hôm nay ta rất vui vì có các khanh đến dự yến tiệc này. Sẵn đây ta muốn các khanh hãy ăn uống cho thoải mái. Hãy vui cho ngày hôm nay.
– Dạ bẩm hoàng thượng. Việc tuyển chọn tài nhân mới nhập cung thì………
– Dẹp qua một bên. Ta không muốn hao tài tốn của vì việc tìm kiếm tài nhân này nữa. Ta ban khẩu lệnh: Các quan địa phương không cần chọn người đẹp tiến cung nữa.
– Nhưng thưa hoàng thượng
– Đó là lệnh của ta. Ai kháng lệnh chém.
– Dạ, vạn tuế.
– Thưa hoàng thượng. Còn các cung phi mới được tuyển chọn trong hôm nay?
– Cho các nàng ấy về quê sinh sống. Ban cho mỗi người 300 lượng vàng.
– Dạ, nhưng
– Thừa tướng, khanh muốn kháng lệnh à?
– Dạ không ạ. Thánh thượng anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
– Ta cảm thấy trong người không được khỏe. Các khanh hãy tiếp tục buổi dạ yến này.
– Dạ.
– Dương thái y theo ta vào hậu cung.
– Dạ.

Dương thái y nhanh chóng cấp thùng thuốc chạy lách qua các hàng quan lại và đi theo sau vị vua trẻ.

– Hoàng thượng hôm nay sao thế nhỉ?
– Dường như hoàng thượng đang rất vui.
– Ngài nói chí phải. Nhưng còn vụ tài nhân?
– Thánh thượng đã ban khẩu lệnh như vậy rồi. Cho dù con gái ta có muốn tiến cung cũng không đuợc nữa.
– Chắc ngài ấy đã chọn ra được một hoàng hậu như ý của mình.

Tại hậu cung

– Dương thái y.
– Dạ.
– Ta hỏi ngươi có phải ngươi có một dưỡng tử tên là Dương Nguyên Đán không?
– Dạ phải thưa hoàng thượng? Chẳng lẽ khuyển nhi đã làm điều gì sai phạm trong cung?
– Phải. Nhưng ta không chấp tội gia đình ngươi. Ta chỉ muốn giữ con ngươi ở lại đây để chịu phạt. Ngươi có ý kiến gì không?
– Dạ bẩm hoàng thượng. Nhưng khuyển nhi tuổi còn trẻ nên nông nổi không biết gì. Mong ngài tha thứ. Có trách phạt xin trách phạt lên người thần.
– Tội của con ngươi là tội khi quân phạm thượng. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Ta muốn giữ con ngươi lại trong cung để hầu hạ cho ta.
– Dạ. Nếu khuyển nhi được hoàng thượng ân ủng tha cho đó là phước phần của khuyển nhi.
– Ta sẽ giữ con ngươi lại trong cung cho đến chết.
– Dạ. Thưa hoàng thượng.
– Hết chuyện của ngươi rồi. Lui ra đi.
– Dạ.

Vị vua trẻ xoay người lại bước vào trong. Chỉ tội người thái y già nước mắt lưng tròng nghĩ đến đứa con trẻ tuổi nông nổi. Nếu biết trước thế này có lẽ ông đã không dẫn nó vào cung rồi. Hầu hạ trong cung cho vua tức là phải tịnh thân. Chưa kể đến trong cung có hàng ngàn luật lệ khác nhau. Con ông chỉ cần phạm phải một điều nhỏ thôi cũng đủ để bị chém đầu rồi. Không lẽ ông trời thật muốn gia đình ông tuyệt tự sao? Ông đâu có làm gì nên tội tại sao lại đày đọa tấm thân già này của ông như vậy?

Vị vua trẻ bỏ áo long bào ra và mặc lại chiếc áo bình thường mới nãy. Sau đó ngài bước vào phòng tập võ của ngài.

Ngài nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng kẻ tội phạm đâu cả. Ngài nhìn thật kĩ trong bóng đêm thì đột nhiên có bàn tay ai nắm lấy tay ngài. Theo phản xạ của một người có võ ngài bẻ tay kẻ đó và đè hắn xuống đất.

– Ai?
– Ui da, tôi nè.
– Sao cậu đột nhiên lại?
– Trong này không có nến, tôi không thấy đường nhưng khi phát hiện có người vô tôi liền chạy đến coi có đúng là cậu không. Đau quá, buông ra đi.

Vị vua trẻ buông tay cậu ra. Tay cậu có một mùi thơm của hoa rừng. Chắc là vì cậu là con của thái y hàng ngày phải đụng chạm đến cây thuốc nhiều chăng.

– Cậu có võ sao?
– Phải.
– Tôi thì không biết tí gì ngoài thuốc cả.
– Tại sao không thắp nến lên?
– Tôi không tìm thấy nến.
– Để ta lấy.

Ngài bước vào trong và khi ngài bước ra ngài đem theo rất nhiều nến. Ngài lần lượt thắp lên nơi bốn góc phòng. Cậu thở dài và nói

– Cảm giác này đỡ hơn nhiều rồi.
– Cậu sợ tối à?
– Uhm, phải.
– Cậu năm nay được bao nhiêu niên kỷ rồi?
– 20 còn cậu?
– Vậy cậu nhỏ hơn ta.
– Vậy à? Vậy mà đệ đây không biết. Xin huynh thứ tội. Đệ muốn hỏi danh tính của huynh đây?
– À, gọi ta là Tiểu Xuân Tử. Cậu kể ta nghe về gia đình cậu đi.
– Thật ra đệ là con nuôi. Từ hồi nhỏ đệ đã làm rất nhiều công việc để sinh sống. Đến năm 10 tuổi đệ gặp Dương lão gia và được người nhận về làm dưỡng tử. Người là một thái y tài giỏi và là một người rất tốt. Ông đã chấp nhận dạy tất cả những kinh nghiệm và học thức của ông cho đệ.
– À, thì ra là vậy.
– Ngày mai đệ được gặp hoàng đế phải không huynh?
– Chưa hẳn nữa. Còn tùy là hoàng đế muốn gặp cậu không.

Ngài nhìn cậu bé mỉm cười và nói

– Bộ cậu không muốn sống thêm vài ngày sao?
– Có thì có đó. Nhưng nếu đệ ở đây lâu đệ sợ sẽ liên lụy huynh.
– Không sao.

Cậu cũng cười và ngồi sát vào người thanh niên mới quen. Cậu cảm nhận được hơi ấp của người này, nó làm cậu cảm thấy dễ chịu vì bây giờ đang vào tiết đông chí chuẩn bị chuyển mùa nên không khí lạnh vẫn còn.

– Cậu lạnh à?
– Phải.
– Vậy ấm chưa?

Người đó ôm cậu vào lòng. Cậu hơi ngạc nhiên vì hành động của người đó. Nhưng rồi cậu cảm nhận ở người đó một hơi ấm như của người cha đã mất của cậu vậy.

– Đa tạ huynh.

Cậu đẩy người đó ra.

– Cậu không thích làm việc trong cung à?
– Sao?
– Tại sao cậu không tranh thủ theo cha vào cung để biết thêm những luật lệ trong triều?
– Để làm gì chứ? Chán lắm. Hàng ngày cứ phải tung hô thánh thượng vạn tuế vạn tuế nghe đến mệt cả người. Chưa kể còn hàng trăm thứ luật lệ khác nhau phải giữ.
– Hahahaha
– Huynh cười gì chứ? Thật sự là như vậy mà.
– Tại lần đầu tiên ta nghe người khác nói với ta như vậy.
– Vậy sao? Huynh bị ép vô cung hả?
– Không.
– Huynh thích ở đây không?
– Không hẳn là chán lắm. Từ khi có cậu vô đây thì ta có thêm niềm vui mới.
– Huynh không có bạn trong đây sao?
– Không có.
– Tội nghiệp quá.

Cậu ôm người ấy vào lòng và vỗ vỗ lên đầu người ấy.

– Chắc huynh buồn lắm.
– Hahahahaha
– Huynh cười gì thế?
– Không, không có gì.
– À, nghe nói hoàng đế có trên mấy ngàn cung phi hả?
– Ừ. Chính xác là 1977 người còn ở lại trong cung. Còn những người còn lại đã về quê theo lệnh ân xá rồi.
– Ông vua này cũng háo sắc thật. Giữa hàng ngàn người đó chỉ cần kiếm được một ki kỷ thôi chắc cũng khó lắm nhỉ. Đệ chỉ ước mình kiếm được một tri kỷ và đệ sẽ dùng suốt cuộc đời để ở bên người đó.
– À, hoàng đế không đến nỗi như cậu nói đâu. Ngài vẫn luôn tìm kiếm một người xứng đáng hầu cận bên cạnh ngài.
– Vậy à. Tối huynh thường ngủ ở đâu?
– Cậu mệt rồi sao? Để ta dẫn cậu vào phòng ngủ của ta.

Cậu đi theo người mới quen đến một dãy phòng khác nữa. Trong đầu cậu lúc này đang lầm bầm chửi “Vì sao có một mình ông vua mà xây chi cái cung điện lớn dữ vậy?”

Người mới quen dẫn cậu đến một căn phòng rộng lớn được trang trí sang trọng. Bên trong có một chiếc giường lớn thật đẹp. Đột nhiên có hai cung nữ bước ra. Họ quỳ xuống dưới chân người ấy và hình như người ấy ra hiệu cho họ lui ra. Họ im lặng và lui ra ngoài.

– Nè, trong cung này huynh có uy ghê nhỉ?
– À, cậu muốn ăn chút gì không?
– Có có. Nhưng được không?
– Dù gì cậu cũng đã ăn đồ ăn của vua rồi thì cậu còn sợ gì nữa?
– Uhm. Trước sau gì cũng bị phạt thôi thì ăn đã rồi tính.

Người ấy mỉm cười quay đi. Một lúc lâu sau người đó vào và mang theo mấy dĩa đồ ăn cùng rượu vào. Người đó ra dấu cho cậu ngồi xuống. Sau đó người đó rót rượu vào ly cậu, thật đầy, sau đó người ấy nói
– Ta mời cậu một ly. Cạn.
– Nhưng đệ không biết uống rượu.
– Cậu là con trai mà. Uống đi. Không sao đâu.

Người đó đưa ly kề sát miệng cậu và ép cậu uống cạn. Cái mùi rượu nồng kèm với cái cay cay làm cho cậu choáng váng. Sau đó người đó rót tiếp ly nữa đưa cho cậu.

– Uống với ta ly nữa đã.
– Không được đâu. Mùi rượu này nồng quá.
– Không sao đâu. Uống đi.

Người ấy lại ép cậu uống nữa. Lần này cậu cũng cố uống nhưng tai cậu đã bắt đầu ong ong và cậu đang mất dần cảm giác. Rượu này quá mạnh khiến cho cậu không nghĩ là mình sẽ sớm say như vậy.

– Uống rượu phải đủ ba ly mới tỏ được lòng thành. Uống nữa đi.
– Không mà.

Nhưng người ấy ép cậu uống lần nữa. Lần này cậu cũng không thể từ chối. Người ấy đè người cậu xuống và để ly sát miệng khiến cho cậu không thể không nghe theo. Uống đến ly thứ ba này thì thật sự cậu không còn cảm giác gì nữa. Người cứ lâng lâng như đang ở trên mây vậy. Cậu chỉ nghe người ấy nói gì với bọn người vừa mới bước vào là

– Lui ra tất cả. Không có lệnh của ta không ai được vào.
– Dạ.

Đám người ấy lui hết ra ngoài. Cậu có cảm giác mình được nhấc bổng lên, sau đó người đó đặt cậu lên giường. Người ấy lùa tay vào tóc cậu, giật tung dãy băng cậu dùng để buộc tóc. Sau đó người đó giựt áo cậu ra và lần mò cơ thể cậu. Cậu không thể chống cự được gì cả. Cơ thể cậu như vâng lời một cách tuyệt đối.

Óc cậu đang mê man thì đột nhiên có cơn đau xé người, lúc thì lạnh buốt dọc sống lưng và buốt khắp cơ thể như đang có vật lạ xâm nhập. Cậu cố chống cự nhưng rồi thì cậu lại ngất đi. Trong cơn mê cậu cảm thấy như có ai đó đang vuốt ve đôi môi cậu. Thật nhẹ nhàng.

Sáng hôm sau.

– Oái mình ngủ quên mất. Phải đi hái thuốc.

Cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ còn cơ thể thì đau nhức như có ai đó đánh đập hành hạ một cách dã man tối hôm qua vậy. Nhưng chuyện gì xảy ra tối hôm qua? Cậu không tài nào nhớ được cả. Cậu chỉ nhớ man mán là mình đã ăn đồ ăn của vua và hiện giờ đang phải chờ gặp vua để chịu tội. Còn người cậu gặp hôm qua, hình như là thái giám thì phải, người đó cho cậu đến nghỉ tại căn phòng này. Sau đó thì…….”Nhức đầu quá. Không nhớ gì cả. Mình chỉ nhớ là mình có uống rượu với người đó thôi. Còn tại sao mình lại ăn mặc như vậy?”
Cậu nhìn kĩ bản thân từ trên xuống thì thấy y phục của cậu đã thay đổi. Hình như có ai đó đã thay trang phục cho cậu. Chiếc áo cậu đang mặc thuộc loại cực phẩm, nó có màu vàng nhẹ. “Khoan, màu vàng là màu của vua mà. Sao mình được mặc cái này được?” Cậu chưa kịp hoàn hồn thì có một cung nữ bước vào. Cô ta quỳ xuống dưới chân cậu nhưng không dám ngước mặt lên nhìn cậu.

– Cô là ai?
– Nô tỳ là cung nữ trong cung. Hân hạnh được phục vụ cho người.
– Khoan đã. Có chuyện gì vậy?
– Xin người hãy khoác áo lại, nước tắm đã chuẩn bị xong. Mời người theo con.

“Bộ trước khi bị chém đầu cũng cần phải đi tắm sao?” Cậu nghĩ thầm nhưng vẫn bước theo người đó. Cô cung nữ dẫn cậu đến một căn phòng tắm rộng lớn và sang trọng. Bên trong là một ao nước nóng lớn được phủ đầy hoa hồng. Cậu bước chân xuống hồ mà lòng còn ngờ vực chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô cung nữ lui ra ngoài khi thấy xuất hiện một bóng người cao lớn.

– Cậu ngồi yên đi để ta tắm cho cậu.
– Là huynh?
– Phải.

Người đó bước qua tấm màn che và tiến lại gần cậu. Người đó nhìn cậu mỉm cười. Đột nhiên cậu đỏ mặt nhưng rồi cậu nghĩ: ” Cùng là con trai cả, sao tự dưng lại đỏ mặt chứ? Ngốc!” Cậu khẽ rướn người lên định hỏi người đó về chuyện tối qua thì người đó đã dùng tay ấn người cậu xuống nước. Người đó cũng xuống theo và bắt đầu lấy tay xoa nhẹ vào lưng cậu. Cậu quay lại hỏi

– Tối qua đệ có làm phiền huynh không? Đệ uống say đến không hay biết gì cả.
– À, không có.

Cậu có cảm giác người ấy đang cười thầm sau lưng mình. Tay người ấy chạm vào da thịt cậu lần đầu nhưng sao lại cậu cảm thấy quen quá. Dường như cơ thể cậu đã quen với người ấy từ lâu lắm. Nhưng tại sao?

– Nè, sao đệ phải đi tắm?
– Chứ sáng sớm cậu không định sẽ tắm sao?
– Nhưng không phải đi diện thánh à?
– Thì cậu phải chuẩn bị trước khi gặp hoàng thượng. Không lẽ cậu muốn hoàng thượng trách rằng cậu ăn mặc lôi thôi đến gặp người và tội lúc ấy sẽ càng nặng hơn sao?
– Không, không phải như vậy.
– Vậy thì tốt rồi. Ngoan ngoãn ngồi yên đi.

Cậu ngồi yên để người ấy làm việc của mình. Người ấy vuốt ve cơ thể cậu chán chê rồi mới cho cậu đứng dậy mặc áo vào. Tất nhiên người ấy cũng chính tay lau khô người cho cậu. Và ngay chính cậu cũng ngại vì sao mà con người mới quen này lại chăm sóc mình chu đáo đến như vậy.

– Đệ gặp hoàng thượng được chưa?
– Có thể tối nay ngài sẽ gặp cậu. Cậu thích bộ quần áo này không?
– Đẹp thật đó. Nhưng sao cổ áo sâu quá vậy? Không giống kiểu áo thường ngày đệ hay mặc.
– Đồ trong cung phải khác chứ. Cậu cứ mặc tạm. Chờ cho đến lúc cậu gặp hoàng đế.

Cậu đi theo cung nữ vào lại căn phòng cũ. Lúc bấy giờ đồ ăn đã dọn lên và khi cậu bước vào thì các cung nữ cúi người chào cậu và bước ra ngoài. Mặc nhiên không ai nói thêm với cậu lời nào cả. Cậu đang suy nghĩ thì người đó lại đến.

– Cậu ăn đi.
– Nhưng
– Không sao. Ăn đi. Dù gì cậu cũng nói trước sau gì cũng có tội rồi mà đúng không?
– Nhưng đệ sợ huynh sẽ bị liên lụy vì đã đem đồ ăn đến đây cho đệ. Trong khi đệ lại là một tội nhân.
– Cậu ngây thơ quá. Không sao đâu.
– Cám ơn huynh. Nếu có kiếp sau đệ xin nguyện làm trâu ngựa đền đáp cho huynh.
– Không cần chờ đến kiếp sau đâu.
– Hả?
– Cậu ăn đi.
– Vâng.

Cậu bé ngồi ăn ngon lành thì đột nhiên kẻ đó lại lên tiếng

– Nếu chiều nay cậu không thấy ta bước vào đây thì cậu hiểu là ta đã bị bắt nhốt trong thiên lao rồi.
– Sao tại sao chứ?
– Không vì sao cả. Nhưng có lẽ duyên của chúng ta đến đây đã hết rồi. Ta mong cậu sẽ không sao. Nếu ta có dùng cái chết mà khiến cho cậu được sống ta cũng vui lòng.
– Huynh đừng nói như vậy.

Nước mắt cậu lưng tròng.

– Đệ liên lụy đến huynh. Chính bản thân đệ phải chịu hình phạt, nếu như nhà vua có bắt tội huynh, đệ xin một mình nhận lãnh nhận hết. Cho dù có chết đệ cũng không sợ.
– Cậu thật không sợ chết sao?
– Không. Đệ chỉ mong huynh bình an. Đệ không muốn chỉ vì đệ mà huynh phải rơi đầu.

Cậu quỳ xuống dưới chân người đó.

– Nếu có kiếp sau đệ nguyện xin đền đáp ơn nghĩa này.
– Cậu khờ quá. Ta chỉ nói ví như thôi. Có thể sẽ không sao. Nhưng tối nay, canh đầu hoàng thượng muốn gặp mặt cậu. Hãy chuẩn bị cho chu đáo và nhớ đừng cãi lệnh người. Nếu như cậu không muốn tội càng nặng hơn.
– Vâng đệ nhớ rồi. Nhưng liệu hoàng đế có
– Nếu cậu xin dùm ta thì có thể ngài sẽ tha cho ta không biết chừng. Vậy hẹn chiều gặp lại.

Người ấy bước ra ngoài để lại một mình cậu trong căn phòng rộng lớn.

Cậu chờ người ấy nguyên buổi chiều nhưng không thấy người ấy đến. Cậu càng lo hơn khi cậu hỏi về thái giám Tiểu Xuân Tử với các cung nữ thì không ai trả lời cậu cả.

Cậu đếm cho thời gian mau trôi qua, nhưng khi ta càng chờ đợi thì thời gian trôi càng chậm. Cậu lo lắng nhưng rồi cũng đến tối. Sắp đến giờ mà anh ta nói với cậu.

– Dạ thưa ngài mời ngài chuẩn bị đi theo tỳ nữ.
– Đi đâu?
– Diện kiến thánh thượng.
– À.

Cậu ngước nhìn bóng mình trong gương. Tất cả đều được chỉ trừ cái áo rộng cổ này là không được mà thôi. Sau đó cậu bước đi theo cô cung nữ, qua từng dãy hành lang to nhỏ làm cậu cảm thấy như tim mình sắp rớt ra ngoài. Sắp tới này cậu sẽ gặp mặt nhà vua chỉ vì cái tội ham ăn của mình. “Chưa kể sợ còn làm liên lụy đến huynh ấy nữa. Ta thật đáng chết mà.”

– Sắp tới ngự thư phòng rồi. Quý nhân nhớ phải quỳ xuống rồi tung hô vạn tuế nhé.
– Vâng. Đa tạ đã nhắc nhở.

Cậu đang lo lắng nên không để tâm đến cách xưng hô của cô cung nữ.

– Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
– Miễn lễ đứng lên đi.
– Tạ ơn thánh thượng.
– Cậu mới vào trong cung à?
– Dạ vâng.
– Cậu tên gì?
– Dạ Dương Nguyên Đán.

Cậu đang thắc mắc vì sao nhà vua lại dùng một bức bình phong che giữa cậu và ông ấy. “Có thể đây là luật lệ trong cung chăng?” Cái này đúng là cậu không thể hiểu được.
…………………
– Cậu có quen với một thái giám đúng không?
– À, dạ cho thần hỏi người thái giám đó
– Mai sẽ được mang ra ngọ môn xử trảm. Vì tội biết có người ngoài tự ý đột nhập cung cấm mà không báo cho cấm quân hộ vệ.
– Nhưng người đột nhập là thần. Thần là người đáng phải chịu phạt chứ không phải anh ta.
– Tội ngươi do vô ý phạm phải không đáng chết. Còn hắn biết luật vẫn phạm luật đó là tội đáng chém. Ngươi muốn xin dùm hắn tức là phải nhận lấy cái chết dùm hắn.
– Thần đồng ý. Chỉ xin người thả anh ta ra.
– Được. Vậy ta sẽ cho hai người chết chung.
– Hoàng thượng không giữ lời hứa.
– Ngươi nói cái gì?
– Không phải thần có ý mạo phạm nhưng người đã nói được nhưng rồi vẫn giết anh ta. Hóa ra người không giữ lời hứa.
– Ngươi.
– Thần có lỗi.
– Lần đầu tiên có kẻ dám nói ta như vậy. Ngươi đúng là đáng bị xử tru di mà. Ngươi không tin là ta có thể cho ngươi chết một cách đau đớn sao?
– ………………….

Cậu im lặng không trả lời vì cậu biết càng trả lời cậu sẽ càng nói sai thêm mà thôi. Luật lệ trong cung nhiều và có những cái người thường có thể nói được nhưng đối với vua không thể nói được. Cậu chỉ lo lắng cho Xuân ca. Không biết huynh ấy liệu có sao không nữa. Nếu như vì cậu mà hại chết một mạng người thì dù có chết cậu cũng không hết tội. Nghĩ đến đó làm lòng cậu lo lắng không yên.

– Ngươi đang nghĩ cho Tiểu Xuân Tử à?
– ………………..
– Ngươi không trả lời ta cũng là phạm tội khi quân.
– Dạ.
– Ngươi dám vì Tiểu Xuân Tử mà đoái công chuộc tội không?
– Dạ thần dám.
– Vậy tiến lại gần đây.

Cậu bước gần lại phía bình phong. Con người ngồi đằng sau bình phong sao nhìn dáng quen quá. Cậu bước đến càng lúc càng gần thì có một cánh tay kéo cậu về phía đó. Lực kéo mạnh đến mức làm cậu ngã chúi người về đằng trước. May mắn là có người đó đỡ dùm nếu không thì đầu cậu đã đập thẳng vào long ngai rồi. “Hả long ngai?” Vậy người mà cậu đang ngã vào lòng là hoàng đế. Cậu run run ngước mắt lên nhìn thì thấy một gương mặt quen thuộc đang nhìn cậu mỉm cười.

– Là huynh? Á, thần xin lỗi là hoàng thượng.

Người ấy lấy tay vuốt nhẹ gò má cậu và cúi xuống hôn lên môi cậu một nụ hôn dài. Nụ hôn này làm cậu cảm thấy ngộp thở. Nhưng cảm giác dễ chịu nhẹ cuốn lấy cơ thể cậu làm cho cậu không biết cậu có nên đẩy người đó ra hay không nữa. Đến một lúc sau do tay của người đó lần mò vào sâu bên trong cơ thể làm cậu cảm thấy sợ thì cậu hét lên và đẩy người đó ra.

– Á.
– Ngươi nói ngươi sẵn sàng vì Tiểu Xuân Tử mà gánh tội. Không lẽ ngươi không giữ lời?
– Ngài.

Cậu không biết khi mình đỏ mặt lên trông càng đáng yêu hơn nữa. Cậu biết mình bị vị hoàng đế trẻ này gạt nhưng cậu không thể làm gì hơn lúc này. Vì người đó là hoàng thượng mà.

– Cậu sao thế? Khi biết ta là vua thì không còn muốn nói chuyện với ta nữa sao?
– Thần

Ngài đưa tay lên chặn lên môi cậu.

– Tội chết ngươi được miễn nhưng tội sống khó tha. Ta phạt ngươi phải hầu hạ cho ta cho đến chết.
– Ngài ăn gian. Ngài dụ người khác.
– Thêm cái tội khi quân này nữa thì nếu ta có theo tiên vương sớm ta cũng sẽ dắt ngươi đi chung.
– Ngài
– Ta không bỏ ngươi lại một mình đâu.

Hoàng đế trẻ ôm lấy cậu vào lòng và cậu cảm nhận được sự yêu thương từ con người này. Bỗng ngài bế cậu lên và đi về phía dãy phòng cũ. Cậu vịn chặt ngài như sợ ngài sẽ buông tay ra. Giờ đây cậu mới biết cái phòng mà tối qua cậu nằm ngủ chính là phòng của vua. “Thì ra tối qua nhà vua nhường giường ngủ lại cho mình. “

Vị vua trẻ đặt cậu lên giường ngủ. Nhưng đột nhiên cậu ngất đi. Nhà vua lo sợ cậu sẽ có chuyện gì nên vội cho truyền thái y đến khám cho cậu. Tất nhiên lúc bấy giờ Hạ thái y được mời đến coi mạch. Sau một hồi bắt mạch qua sợi chỉ. Thái y đã đưa ra kết luật cho nhà vua

– Thưa bệ hạ, quý nhân bị cảm nhiễm phong hàn. Nếu có thể hoàng thượng tránh tiếp xúc nhiều sợ sẽ lây nhiễm. À, hoàng thượng đừng trách thần nhiều chuyện, Đông phi nương nương……
– Được rồi. Kê toa thuốc và hốt đi. Ta lệnh cho ngươi phải chữa khỏi trong vòng 2 ngày. Nếu để lâu thì ta không hứa là cái đầu mi còn trên cổ hay không.
– Dạ dạ, thần đi liền.

Hạ thái y vốn là người thân của Đông phi nên sẵn dịp quý nhân này bị bệnh, ông muốn tách hoàng thượng ra khỏi người ấy. Vốn dĩ trong cung từ trước đến giờ hoàng thượng không bao giờ quan tâm đến chuyện hậu cung cả. Ngài chỉ bận lo việc triều chính nên các quý phi không ai được người yêu thương sủng ái quá đến độ mà quan tâm đến từng miếng ăn giấc ngủ. Chính vì thế hậu cung rất yên thắm. Không ai ghen với ai cả vì ai người cũng đối xử bình đẳng như vậy. Nhưng hậu cung bắt đầu nổi loạn từ khi có cậu vô đây. Mới có một ngày hơn thôi mà ai cũng đã biết là có một quý nhân mới được hoàng thượng tuyển vào cung. Người mới này rất được ngài yêu thương nên chuyện họ ghen tức với cậu là điều đương nhiên.

Nói đến vị vua trẻ, ngài quay sang rờ trán người bệnh đang nằm trên giường. Trán vẫn bình thường, không nóng nhưng cậu bé đang bất tỉnh làm cho người lo lắng nhất. “Không lẽ do tối qua uống quá nhiều nên giờ bệnh mất rồi.” Ngài nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu và hôn nhẹ lên trán cậu. Tối hôm đó, ngài thức canh cho cậu ngủ.

– Ư ư
– Cậu tỉnh rồi à?
– Bây giờ đang là
– Buổi chiều.
– Tôi ngủ lâu đến vậy sao?
– Phải.

Lúc cậu mơ mơ màng màng cậu không rõ mình đang nói chuyện với ai. Cho đến khi dụi mắt cho tỉnh hoàn toàn rồi thì cậu mới phát hiện mình đang nói chuyện với nhà vua. Ngài đang ngồi gần cậu.

– Chết, thần xin lỗi người. Thần không biết là hoàng thượng.
– Không sao. Khỏe hẳn chưa?
– Dạ.
– Nhìn sắc mặt cậu ta đoán chắc cậu cũng đỡ nhiều rồi. Uống thuốc đi.

Nhà vua đẩy chén thuốc đen đen đến trước mặt cậu. Cậu nhìn nó và thở dài. Sau đó cậu quay lên nói

– Thần không uống được không?
– Cậu cũng là con của ngự y chắc cậu hiểu là bệnh của cậu như thế nào mà.
– Nhưng thần không muốn uống. Khó uống lắm.
– Ta biết sẽ như vậy mà. Đây là bánh mà cậu thích. Ta dặn ngự thiện phòng làm nó cho cậu.
– Tạ ơn hoàng thượng.

Cậu đang định với tay lấy chiếc bánh thì bị một bàn tay lớn hơn giựt lại.

– Cậu phải uống xong chén thuốc thì mới được ăn.
– Nhưng
– Không ta sẽ cho đem bỏ hết.
– Đừng mà.
– Vậy thì ngoan ngoãn uống đi.

Cậu nhắm mắt lại cắn răng mà nuốt cái thứ nước khó uống đó. Xong khi cậu mở mắt ra thì dĩa bánh đang ở trước mặt cậu. Cậu vui vẻ ăn nó và khiến cho người bên cạnh cũng phì cười

– Cậu ngây thơ thật. Nhưng phải tạ ơn rồi mới được ăn đồ vua ban cho.
– Nhưng bản thân ngài cũng biết thần đang cảm ơn ngài nhiều lắm.

Nhìn ánh mắt của cậu thì nhà vua đột nhiên nghiêm mặt lại, điều đó làm cậu lo sợ là mình vừa phạm tội vậy. Cậu vội quỳ xuống

– Thần có lỗi. Thần không biết luật lệ trong cung nên mới sai phạm. Và thần không nên nói như vậy với ngài.
– Cậu nghĩ ta sẽ trách phạt cậu sao?
– Dạ thần…………..

Nhà vua đưa tay vuốt nhẹ gò má cậu rồi hôn lên đôi môi cậu. Nhưng ngài bị cậu cự tuyệt.

– Hoàng thượng, thần không xứng.
– Ta đùa với cậu lúc nãy. Không lẽ cậu giận ta sao?
– Thần không dám nhưng
– Ta yêu cậu.
– Thần

Nhà vua đưa tay giựt tung thắt lưng của cậu. Cậu đã nhanh hơn nên đã đẩy nhà vua ra. Nhưng đồng thời chiếc áo cậu đang mặc cũng bị rơi xuống. Cậu hốt hoảng vớ ngay cái chăn gần đó mà che cơ thể của mình lại.

– Sao vậy? Cậu quên mất hình phạt của mình rồi sao?
– Ngài. Không được đụng đến tôi.
– Ta là vua. Có gì mà ta không làm được?
– Ngài không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Ngài nghĩ ngài muốn gì cũng được à?

Cậu bắt đầu khóc. Vị vua trẻ khẽ thở dài rồi ngài cúi xuống nhặt chiếc áo và khoác lên người cậu. Xong nhà vua bước ra ngoài. Để lại cậu một mình trong phòng.

Sau đó suốt gần cả năm trời nhà vua không hề ghé đến thăm cậu. Nhưng mỗi buổi sáng người đều cho cung nữ mang đến bánh quế mà cậu thích ăn. Chưa kể là những lúc cậu đau bệnh, thái y luôn đến kịp lúc. Món gì được triều cống từ ngoại bang thì cậu sẽ là người được có đầu tiên. Nhưng bằng ấy món đồ không thể làm cậu vui được. Những người trong cung, xung quanh cậu toàn đối xử với cậu như chủ nhân với người hầu. Họ không dám nói chuyện nhiều với cậu. Lúc nào họ cũng chỉ cúi đầu và bước ra ngoài. Ngay cả khi cậu hỏi thăm về nhà vua cũng không ai dám mở miệng nói lời nào. Cậu bị nhà vua giam trong căn phòng rất đẹp. Mỗi ngày cậu có quyền đi dạo trong cung hay trong ngự hoa viên với điều kiện là tất cả đều được canh phòng cẩn mật và chỉ có một mình cậu đi dạo thôi. Cậu cảm thấy như mình đang ở trong một chiếc lồng thật đẹp. Không có tự do, không có lấy một người bầu bạn.

Cậu nhớ về Tiểu Xuân Tử. Nhớ đến người bạn đầu tiên trong cung của cậu. Tất nhiên sau này cậu biết đó chính là nhà vua. Nhưng cậu vẫn không thể nào quên được hình bóng ấy. Hình ảnh một người sẵn sàng đứng ra bảo vệ cho cậu, che chở mọi lỗi lầm mà cậu đã gây ra. Thật ra, vịn vào lý do đó, nhưng người cậu đang nhớ thật lòng ở đây là nhà vua. Người đã luôn yêu thương cậu cho dù cậu không đáp lại tình cảm ấy. Cậu nghe nói nhà vua thân chinh đi chinh phạt các nước chư hầu khác. Mỗi lần đi xa về là nhà vua sẽ chuẩn bị một món quà riêng cho cậu. Nhưng người không bao giờ chịu gặp cậu cả. Nhiều lúc cậu cảm giác như vô lý vì không thể nào cậu lại có thể yêu một người mới gặp chỉ vài lần như vậy. Chưa nói đến chuyện người đó lại là nam nhi nữa. Làm sao có thể? Ngay chính cậu cũng còn không hiểu hết chính bản thân mình nữa. Nhưng cậu biết rằng lúc này đây cậu rất mong gặp mặt ngài vì cậu rất….nhớ ngài.

– Quý nhân, hoàng thượng cho dặn mang món ăn này đến cho người. Món ăn này được chế biến từ nguyên vật liệu tại một nơi rất xa. Hoàng thượng mới từ nơi đó về liền vội cho chuẩn bị cho người. Ngài yêu người quá.
– Vậy hoàng thượng về cung rồi à?
– Dạ thần nhiều chuyện.
– Nói đi. Phải không?
– Dạ phải.
– Vậy bây giờ ta đến gặp người.
– Quý nhân. Không có lệnh truyền, tự ý đến là tội khi quân. Chưa kể bây giờ hoàng thượng đang triệu kiến các quan trong triều thảo luận quốc sự.
– Vậy tối nay hoàng thượng có ở ngự thư phòng không?
– Dạ hình như là có. Nhưng thưa quý nhân
– Không sao đâu. Coi như các cô chưa nói gì cả. Vậy nhé. Có tội gì một mình ta sẽ gánh chịu.
– Thưa
– Các cô lui xuống đi.
– Dạ.

Tại ngự thư phòng.

– Hoàng thượng, thần thiếp nhớ ngài nhiều lắm.
– Hoàng thượng, thiếp cũng nhớ ngài nữa. Tối nay xin qua nghỉ tại cung của thần thiếp.
– Không, xin nghỉ tại cung của thần.

Có tiếng động lạ ngoài cửa phòng

– Ai đó?
Có tiếng bỏ chạy. Vị vua trẻ với tay lấy thanh gươm và đuổi theo. Cùng với tiếng hô thích khách của hai vị quý phi càng làm cho ngự lâm quân ráo riết đuổi theo.

Tiếng bước chân chạy vào phòng tập võ. Tiếng người đuổi theo.

Nhà vua cuối cùng cũng đuổi theo được người đó. Khi nhà vua kề sát thanh gươm vào cổ người đó thì ngài nghe tiếng khóc. Một tiếng khóc quen thuộc

– Nguyên Đán?
– Bộ ngài còn nhớ cái tên này sao?
– Thưa hoàng thượng. Thích khách hình như đã chạy vào đây.
– Không có thích khách. Lui hết đi.
– Nhưng hoàng thượng
– Lui ra.
– Dạ.

Cậu quay lưng lại và chuẩn bị bỏ chạy thì có một bàn tay nắm lấy vai cậu. Ngài đẩy người cậu té xuống sàn và nằm đè lên người cậu. Cậu hét lên

– Ngài làm gì vậy? Buông ra. Các cung phi đang chờ ngài về đó.
– Cậu biết ghen rồi à? Tốt thật. Cuối cùng ta cũng có được trái tim của cậu.
– Ngài nói cái gì vậy. Buông ra.
– Á

Nhà vua hét lên vì bị cậu cắn vào tay. Trong khi tay còn lại người vẫn đang vuốt ve cơ thể cậu.

– Cậu phạm trên người quá nhiều tội đó.
– Ngài.
– Hiếp người quá đáng đúng không? Cậu đang định nói như vậy.
– Thần
– Ta đoán đúng rồi chứ gì? Nghe cho kĩ đây: Nếu cậu không thực hiện hình phạt cũ thì hình phạt mới này sẽ làm cho nó tăng lên gấp đôi.

Lúc bấy giờ cậu rất vui vì người ấy còn nhớ đến cậu. Nhưng đồng thời cậu cũng bắt đầu thấy khó chịu vì có kẻ đã nhân cơ hội cậu sơ sẩy mà hôn lên cơ thể cậu. Đồng thời kẻ đó cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo của cậu ra. Khi tay ngài chạm vào những phần nhạy cảm của cơ thể thì cậu buộc phải dùng tay hất bàn tay đó ra. Nhưng tất nhiên kẻ mạnh luôn thắng thế. Tối hôm đó cậu hoàn toàn thuộc về ngài.

Trời gần sáng

– Đau. Không được đụng đến thần nữa.
– Đau chỗ nào đâu? Đưa ta coi.
– Tránh ra mà. Ahh……. đau thật mà.
– Uhm. Ngoan.

………………..

Cậu ngả vào lòng của nhà vua thiếp đi sau một đêm dài mệt mỏi. Nhà vua khẽ hôn lên môi cậu và rồi ngài bế cậu vào phòng. Nhưng trong lúc ngài định bước ra ngoài thì cậu tỉnh lại. Cậu nắm vạt áo của ngài lại

– Hoàng thượng người đừng đi mà.
– Ngoan đi. Sáng nay còn có buổi chầu sớm.
– Hoàng thượng không ở lại được sao?
– Xong thì ta về bên khanh ngay. Ngủ chút đi.

Cậu thiếp ngủ đi sau khi nhà vua nói điều đó.

Thời gian dần trôi

– Hoàng thượng. Dừng lại đi mà………ư……. Đủ rồi………… Đau.

Cậu cố chống cự. Nhà vua buông nhẹ một cánh tay ra khỏi cơ thể cậu nhưng sau đó người kéo mạnh cậu vô lòng. Ngài ôm cậu và hỏi

– Sắp đến ngày lễ hết năm rồi.
– Lễ……….gì???

Cậu khó nhọc hỏi lại

– Ngày khanh ăn vụng bánh trong cung.
– Ngài còn nói nữa. Nếu hôm đó không vì một chút lòng tham thì chắc không vô đây rồi.
– Trước sau gì khanh cũng phải vô thôi. Vì Dương thái y cũng đem con vô cung để chỉ dạy những luật lệ. Nhưng có thể lúc đó ta không phạt khanh như vậy mà sẽ có những hình phạt khác đáng sợ hơn.

Cậu mới nghe đến chữ “đáng sợ hơn” làm cậu run người. Vì đối với cậu, những hình phạt này của nhà vua đã đủ làm cậu sợ lắm rồi. Chưa kể dạo này cậu thường bị thiếu ngủ nữa. Khiến cho giờ giấc của cậu cứ bị đảo lộn lên. Lấy đêm làm ngày, còn ban ngày thì cậu tranh thủ ngủ cho đủ giấc.

– Vậy khanh muốn ta tặng khanh cái gì?
– Thần
– Nói đi.
– Thần có đầy đủ cả. Không thiếu thứ gì.
– Vậy hay là

Nhà vua suy nghĩ một lúc rồi nói

– Ta sẽ cho cả nước cùng ăn mừng ngày đó với chúng ta. Tạo thành một ngày lễ hết năm và mừng năm mới.
– Nhưng mà
– Cả nước sẽ biết ngày đó là ngày kỉ niệm của chúng ta. Ta sẽ gọi ngày đó là lễ Nguyên Đán.
– Không được.

Cậu không đồng ý là vì cái nguyên do sâu xa khiến cậu vào trong cung này là tại vì tật tham ăn. Không lẽ để cả nước kỉ niệm cái chuyện xấu hổ này sao? Chắc chắn là cậu không chịu rồi. Nhưng nhà vua có vẻ biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Nên ngài tiếp tục nói

– Ta đã quyết định rồi. Ai kháng chỉ chém.
– Ngài
– Vậy giờ ta tiếp tục công việc còn dang dở mới nãy
– Ngài………ahh…………..

Cậu hét lên. Những giọt nước mắt rơi ra lúc này không chỉ vì sự đau đớn mà còn là thể hiện nỗi hạnh phúc khi được ở bên cạnh người mà mình yêu thương.

Kết thúc